*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhấc quai xách lên, An Chiết ngây người hỏi: “Hiện tại tôi hết phạm tội dâm ô rồi ư?”

“Ừm.” Lục Phong xoay người trở về phòng ngủ, đoạn đáp: “Tội dâm ô có được cấu thành hay không đều phụ thuộc vào nguyện vọng của nạn nhân.”

Cái tên này còn có mặt mũi bảo mình là nạn nhân cơ đấy.

An Chiết đã nhìn thấu người đàn ông này rồi, sau khi kéo hòm về căn hộ cậu bèn đặt nó trong hốc bà tó, cậu sẽ không để cho cái tên Lục Phong nằm bên trong nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu.

Bấy giờ thời sự trên tivi đã chiếu xong và chuyển sang dự báo thời tiết ngày mai, giọng nói hào sảng của MC cho hay đồng bằng ở căn cứ sẽ nghênh đón luồng gió mạnh hiếm hoi, mong mọi người hãy đóng cửa thật chặt.

Thuở An Chiết còn làm một cây nấm con con thì sợ gió mạnh lắm, bởi lẽ gió sẽ thổi tan xác nấm mất thôi. Song kể từ khi cơ thể bị gãy bỗng xuất hiện sự thay đổi, cậu mới dần dà không sợ gió nữa, trái lại rất thích cảm giác hóng gió mát.

Sau khi rửa mặt trở về phòng ngủ, cậu bèn đọc sách giáo khoa chốc lát. Chờ màn đêm chầm chậm lắng sâu, An Chiết mới định đi ngủ.

Lúc này đây, một âm thanh the thé quái dị chợt lọt vào tai cậu.

Nó lâu dài, trập trùng, nom giống hệt tiếng gió đìu hiu vang dội trong khe núi sâu hoắm chật hẹp nhất. Lúc thì ù ù cực kì trầm, lúc thì đột nhiên cao vút chói tai. Dường như là tiếng gió thổi ở bên ngoài, lại dường như đương lao xao trong căn phòng, tuy nhiên tìm mãi mà chẳng thấy nơi âm thanh xuất phát đâu.

Đây cũng không phải lần đầu tiên An Chiết nghe thấy âm thanh nọ, rất nhiều buổi tối trước kia tại căn phòng này, tiếng vang nhẹ bẫng xa xôi đi kèm với tiếng rỉ nước tí tách trong nhà bếp khơi gợi một sự dịu dàng kì lạ, tổ hợp hai kiểu âm thanh thường khiến cậu lầm tưởng mình vẫn còn ở dưới vực thẳm: Bên ngoài sơn động, gió lùa vào từ rừng sâu hun hút, chất nhầy với nước bọt do thực vật hoặc động vật bài tiết nhỏ xuống tảng đá phủ đầy xỉ rêu, có đôi khi, cơn gió và cấu trúc sơn động sẽ xuất hiện một loại cộng hưởng quái dị, bốn phương tám hướng đều là tiếng rít u trầm, tựa như sinh vật nào đó đương mê sảng.

Nhưng tiếng vang đêm nay lại lớn hơn hết thảy những màn đêm trước kia, cuối cùng An Chiết cũng xác nhận được, rằng nguồn cơn của âm thanh ở ngay trong phòng mình.

Cậu chau mày, nhắm mắt cảm nhận xung quanh cẩn thận, ngoại trừ cơn gió vi vút ngoài ô cửa, thì âm thanh nọ, cái âm thanh vởn vơ gần tấm thân cậu…

Cậu đột ngột mở mắt ra, lao khỏi giường đi chân trần xuống đất, đoạn vớ lấy chiếc đèn pin trên bàn bật nó lên, cậu nửa khuỵu gối rồi vén ga giường lên, lách tay vào để tia sáng soi tỏ gầm giường.

Một miệng ống tròn đen ngòm xuất hiện trước mắt cậu, nó nằm ngay trên bức tường kề sát giường, vị trí giáp nhau với sàn nhà.

Miệng ống có kích thước lớn chừng đầu người, nom giống hệt miệng ống dẫn do con người chế tạo, bên trong tối như bưng, chẳng có thứ gì mà cũng chẳng thấy thứ gì, cậu cảm giác có ngọn gió phả lên từ bên dưới, hóa ra âm thanh khiến cậu khắc khoải suốt một tháng nay chính là tiếng gió thổi trong ống dẫn thôi.

An Chiết quan sát miệng ống kia ba mươi giây, cuối cùng buông tấm ga xuống bò lên giường lần nữa, phòng ốc của loài người luôn có dăm ba cấu trúc kì lạ quá đỗi. Đêm nay cậu phải ngủ sớm, vì hôm sau là một ngày rất quan trọng.

∻∻∻

“Cơ thể của các con

Hãy còn đấu tranh mãi

Bởi khao khát trở về.”

“Và hoa dại vô danh

Đã nở trên đỉnh đầu.”

An Chiết nhìn câu thơ tiếp theo mà Bạch Nam đương ghi trên bài thi, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp của lũ nhóc con này, cậu phụ trách giám sát các hình vi gian lận trong lớp học.

Âm thanh trầm thấp đêm qua cũng luẩn quẩn khắp lớp học, song dường như tất cả mọi người đã tập mãi thành thói quen, An Chiết phát hiện một miệng ống tương tự nơi góc lớp, xem ra đây là vật thường gặp trong các tòa nhà, trước kia cậu không chú ý tới nó là vì ban ngày quá ồn ào, ồn đến độ che lấp âm thanh này, mà hôm nay, bên ngoài nổi gió mạnh lắm thay khiến luồng gió trong ống cũng trở mạnh theo.

Cậu lướt qua bàn của Bạch Nam, đoạn tiến thẳng về phía trước, bài thi của Kỷ Sa trông lộn xộn dơ bẩn khôn tả, dấu vết sửa đổi và bôi xóa kín mít cả trang giấy, chỉ có mỗi đề tiếng Anh là chịu điền lẻ tẻ vài từ đơn nắn nót, An Chiết đọc thử, có vẻ sai gần hết rồi.

Tình hình của phần lớn lũ nhóc đều giống với Kỷ Sa, một bộ phận khác thì ngay cả việc cố gắng bôi xóa cũng chả làm nổi, bài thi trước mặt hầu như trống trơn. Đương nhiên, vẫn có số ít bảy tám đứa trẻ đều hoàn thành bài thi rất tốt.

An Chiết vừa đi vừa nhìn, cậu rảo bước xuống cuối lớp, đứng cạnh bàn của thằng bé ít nói tên Tư Nam.

—— Tư Nam đã làm xong bài thi rồi, tuy nhiên cuộc thi thì chỉ vừa bắt đầu được nửa tiếng thôi, nó nhanh hơn hẳn tất cả mọi người.

Bấy giờ, nó chẳng hề rà soát lại bài, cũng chẳng hề ngây người, mà đương dùng bút đen vẽ nguệch ngoạc lên chỗ trống của bài thi.

Nói là vẽ, song thực tế cũng không đúng lắm, đấy chỉ là những nét bút màu đen lộn xộn, chúng rối tung đan xen vào nhau nom giống hệt dây leo dưới vực thẳm, toát lên sự điên cuồng toan chọc thủng trang giấy. Đợi đến khi chín mươi phút làm bài trôi qua, các đường nét rồ dại đã chằng chịt hết bài thi, chỉ mỗi chỗ ghi đáp án là còn nhìn thấy chữ viết.

Thu bài xong lũ nhóc được thầy quản sinh dẫn về phòng ngủ, An Chiết ôm xấp bài về văn phòng, Lâm Tá với Colin đều ở bên trong. Lâm Tá vừa mới chữa xong bài thi Logic Toán học, thấy An Chiết bước vào, anh ta bèn nhận lấy bài thi, đoạn bảo: “Cậu và Colin ghi điểm.”

An Chiết ngoan ngoãn đáp ứng, bước sang đứng cạnh Colin, Colin đọc tên và thành tích của lũ nhóc, An Chiết ghi điểm vào bảng biểu trên máy tính.

“Tư Nam.” Colin đọc: “100.”

An Chiết ghi điểm vào, cậu khen ngợi: “Thằng bé giỏi thật.”

Cậu có đọc thử bài thi Logic Toán học, nhân chia cộng trừ đã là nội dung đơn giản nhất trong đó, những câu hỏi hình học và logic An Chiết chưa chắc mình có thể giải được.

Bấy giờ, Lâm Tá đương phê chữa bài thi Ngôn ngữ và Văn học cất tiếng: “Tư Nam là một thiên tài cực kì hiếm gặp.”

An Chiết: “Ừm.”

“Nhưng tôi không định xếp nó vào lớp A.” Lâm Tá bảo.

Suốt một tháng ròng rã ở đây, An Chiết đã nắm rõ quy luật lên lớp của lũ nhóc

Thầy quản sinh thường có một tấm bảng biểu cộng trừ điểm, lúc lên lớp cũng vậy, mọi ghi chép cộng trừ điểm này sẽ được cộng với tổng điểm kiểm tra suốt quá trình học, cuối cùng cộng thêm điểm thi tốt nghiệp là cho ra thành tích tổng kết của lũ nhóc. Những cái tên có thành tích cao trong lớp sẽ chuyển vào lớp A, tiếp tục nhận sự giáo dục từ chủ thành, sau khi lớn lên sẽ làm việc tại bất kì cơ quan nào đó thuộc chủ thành tùy vào thế mạnh bản thân. Những đứa trẻ khác thì chuyển sang căn cứ quân đội bắt đầu huấn luyện và thi cử, một tháng sau, quân đội cũng sẽ dựa trên tình hình mà lựa ra khoảng hơn mười đứa trẻ tốp B để bồi dưỡng tiếp, đến khi đủ tuổi chúng sẽ trở thành binh lính dưới trướng quân đội. Số còn lại thì quy hoạch sang tốp C, đưa ra ngoài ngoại thành chờ cư dân ngoại thành nhận nuôi, nếu chả ai nhận nuôi thì chấp nhận sống tập thể trong khu vực mà ngoại thành bố trí, kể từ đấy trở thành cư dân ngoại thành.

Song Lâm Tá lại nói, anh ta không định cho Tư Nam vào lớp A.

An Chiết hỏi: “Vì sao?”

“Tính cách của nó có vấn đề.” Lâm Tá đáp, “Nó cũng chả hợp vào quân đội nốt, bản thân nó khuyết thiếu tình cảm, đồng thời mang tư tưởng căm thù căn cứ, không thể phục vụ cho chủ thành được, Vườn Địa Đàng cũng đồng ý kết quả đánh giá của tôi với nó. Nó sẽ nằm trong tốp C, sau này làm phiền hai cậu rồi.”

An Chiết: “…Vâng.”

“Nó là một thằng bé rất kì lạ.” Lâm Tá nói, “Thầy quản sinh kể với tôi nó thường xuyên bừng tỉnh ngay giữa đêm, thi thoảng còn nằm run lập cập, nhưng chả ai tìm ra nổi nguyên nhân sinh bệnh. Tôi nghe thầy mẫu giáo chăm sóc cho nó chừng ba tuổi về trước có bảo nó từng đánh mất một người bạn, có lẽ đã để lại bóng ma tâm lí.”

Buổi sáng trôi qua, thành tích tổng kết đã tính xong xuôi, Bạch Nam là một trong số những đứa trẻ được lựa chọn, chúng đi cùng lũ nhóc tài năng ở các lớp khác lên tầng bảy của Vườn Địa Đàng học tập, Lâm Tá thì chuyển xuống tầng ba bắt đầu dẫn dắt lớp vỡ lòng mới. An Chiết và Colin chính thức trở thành giáo viên hướng dẫn của lũ nhóc còn lại, nhiệm vụ của họ là đưa lũ nhóc tới căn cứ quân đội trông coi chúng tiến hành huấn luyện với thi cử tại đó.

Chủ thành giải quyết mọi thứ rất nhanh, trời vừa ngả chiều, họ đã lên xe trung chuyển đi đến sân huấn luyện quân đội nằm ở một bên thành phố, mà đi cùng họ chính là lũ nhóc còn lại.

Gió tại sân huấn luyện rất mạnh, còn cuốn theo cát mịn, song lũ nhóc thì nom cực kì kích động, chúng chạy thoăn thoắt trên khoảng sân rộng thoáng. Nhân viên phụ trách sàng lọc từng đứa trẻ sắp tới quản lí chúng, An Chiết và Colin rảnh rang rồi, giờ chỉ cần ngồi gần đấy canh chừng là được.

Đương sóng vai ngồi trên dãy ghế dài bằng sắt, Colin đột nhiên cất tiếng —— phải biết rằng suốt cả tháng qua cả hai chả buồn đoái hoài gì đến nhau.

“Tôi chấp nhận giảm bớt thù hằn với Thẩm phán giả chút đỉnh.” Cậu ta mở lời.

An Chiết nhìn sang cậu ta, phát hiện tầm mắt của cậu ta đương lướt qua muôn vàn công trình kiến trúc, nhìn về phía Vườn Địa Đàng chỉ hé lộ một góc xám xịt đằng xa, đấy là một ánh mắt lạnh tanh.

“Bởi lẽ toàn bộ chủ thành cũng vô tình giống Thẩm phán giả mà thôi.” Nhìn về nơi đó, Colin giải thích.

An Chiết: “Vì sao?”

“Cậu thấy Vườn Địa Đàng rồi chứ?” Colin bảo, “Nó tựa như tổ ong vậy.”

Vườn Địa Đàng là một toà nhà hình lục giác khổng lồ, quả thực nom khá giống tổ ong. An Chiết giữ im lặng, Colin tự nói phần mình.



Minh họa

“Vườn Địa Đàng là ong chúa, hằng năm sản xuất ra hơn mười ngàn đứa trẻ, bắt đầu từ ba tuổi đã ép chúng trải qua các kì thi khó nhằn nhằm tiện bề sàng lọc một bộ phận nhỏ có IQ cao nhất, họ giữ chúng lại ở chủ thành để tương lai nghiên cứu khoa học – hoặc chăng là cống hiến điều gì đấy. Những đứa trẻ ấy có ích với chủ thành, ta gọi nó là ong đực, chính vì thế dễ dàng đạt được mức sống ưu việt tại chủ thành.” Cậu ta tiếp lời, “Số đông khác đều là ong thợ, bị đày tới ngoại thành có điều kiện đơn sơ. Căn cứ kiểm soát lượng cung cấp thức ăn nước uống, bầy ong thợ buộc lòng phải làm lính đánh thuê, ra ngoài liều mạng mang vật tư về cho căn cứ mới sống sót nổi. Và hàng tá vật tư nọ sẽ được căn cứ dùng để củng cố chủ thành.”

Cậu ta khẽ cười gằn: “Đây chính là cách toàn bộ căn cứ hoạt động, nhân tài có giá trị với chủ thành là người. Bọn họ phá hủy khu 6 và chẳng thấy đau lòng tí nào, là bởi người ở ngoại thành vốn dĩ chính là rác rưởi họ đã vứt đi.”

An Chiết bắt bẻ: “Nhưng chủ thành chỉ đủ chỗ cho số ít người sinh sống.”

Colin quay đầu nhìn cậu: “Cậu nghĩ rằng họ đang làm đúng ư?”

Ngần ngừ giây lát, An Chiết khẽ gật đầu.

“Cậu nghĩ rằng họ đang làm đúng, là vì cậu vẫn còn sống, cậu đứng tại nơi này, tức đứng trên lập trường của chủ thành.” Cảm xúc Colin dần kích động, bộ ngực nhấp mạnh dăm bận.

“Lợi ích loài người cao hơn hết thảy, cho nên họ làm điều gì cũng là đúng đắn.” Cậu ta bảo, “Nhưng rồi những kẻ đã nằm xuống, những kẻ đã bị bọn họ cho nổ tan xác ấy, trong đó có người thân, có bạn bè của cậu, họ từng làm sai điều gì à? Họ không phải con người ư?”

An Chiết lặng thinh, cậu chẳng mảy may nghi hoặc bởi câu hỏi từ phía Colin, dưới vực thẳm cũng có sinh vật sống bầy đàn, suốt quá trình quan sát dài dằng dặc, cậu ngộ ra đối với một sinh vật đơn độc mà nói, tồn tại là chuyện quan trọng nhất, song đối với quần thể sinh vật mà nói, cả quần thể đều tồn tại là việc còn quan trọng hơn. Trên thực tế cậu không hề cho rằng Colin sai, chỉ là có lẽ cậu ta sẽ phù hợp cái lối sống ở căn cứ Virginia hơn là ở đây.

Colin nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cuối cùng kết luận: “Tôi hiểu rồi, cậu hoàn toàn chả có tình cảm.”

Cuộc đối thoại giữa họ cứ vậy mà chấm dứt.

An Chiết dời ánh mắt sang lũ nhóc lần nữa, lũ nhóc dễ thương hơn Colin nhiều.

Tuy nhiên bấy giờ lũ nhóc bỗng rùm beng cả lên, có ai đấy bắt đầu ẩu đả.

An Chiết đứng dậy đi tới chỗ lũ nhóc, Colin cũng cất bước chạy theo.

Đương đánh nhau là Tư Nam và một thằng bé to cao khác. Cặp mắt Tư Nam hơi đỏ, nó ghì chặt thằng bé xuống mặt đất.

“Buông bạn ấy ra.” Colin nạt, “Tư Nam, trừ điểm!”

Tư Nam vẫn cứ ghì chặt thằng bé kia, Colin đành phải xông lên buộc chúng tách ra, suy cho cùng trẻ con vẫn không bì lại sức của người trưởng thành.

Tư Nam lạnh lùng đứng sang bên cạnh. An Chiết cúi đầu nhìn nó, đoạn hỏi: “Hai đứa gây chuyện gì vậy?”

Tư Nam im lặng, thằng bé còn lại thì bỗng lớn tiếng quát: “Buổi tối mày nói mớ, rõ ràng mày gọi tên Lily! Lily đã bị lôi đi giam cầm từ lâu rồi, dù thế nào mày cũng không tìm được bạn ấy đâu!”

An Chiết thấy Tư Nam khẽ siết chặt nắm đấm.

Lily, nghe có vẻ là tên bé gái nhỉ.

Cậu hỏi: “Lily là ai?”

Lần này rốt cuộc Tư Nam chịu trả lời: “Bạn tôi.”

“Cô bé ở đâu?”

“Vườn Địa Đàng.” Tư Nam đáp bằng giọng lạnh tanh.

An Chiết nhớ đến cái câu Lâm Tá nói hôm qua: Nó từng đánh mất một người bạn, cậu suy đoán hẳn đây là nguyên nhân tranh chấp, thằng bé kia khơi gợi vết thương lòng của Tư Nam.

“Đừng nóng nhé.” Cậu khuỵu một chân xuống, nhìn thẳng vào mắt Tư Nam rồi vỗ nhẹ bả vai nó: “Thầy sẽ dặn bạn ấy từ giờ không được đề cập về chuyện này nữa.”

Cảm xúc của Tư Nam chẳng thay đổi, rõ ràng nó chỉ là một đứa trẻ, song lại mang trong mình sự lạnh lùng khác hẳn mọi đứa trẻ khác.

An Chiết bất đắc dĩ xoa đầu nó, đoạn đứng dậy, lũ trẻ ỏm tỏi khắp sân huấn luyện, mà Colin đứng bên cạnh đương dạy dỗ thằng bé nọ, cách giáo dục của cậu ta hiệu quả hơn An Chiết rõ rệt, chỉ cần nói ra hai chữ “Trừ điểm”, thằng bé sẽ lập tức nghe lời.

An Chiết thấy thế bèn học lỏm, ra oai trước mặt Tư Nam: “Lần sau cấm đánh nhau, trừ điểm đó.”

Khóe miệng Tư Nam khẽ nhếch, đáp rằng: “Đằng nào mấy người cũng chả định để tôi ở lại chủ thành.”

—— Vào thời điểm những đứa trẻ khác còn nói chưa sõi, thằng bé này lại biết tất cả mọi chuyện.

An Chiết bất lực ghê gớm, nhưng chẳng ai có thể giúp cậu.

Ngay lúc bấy giờ, cậu thấy một chiếc xe hơi màu đen ngừng lăn bánh, có ba người bước ra từ trong đó.

An Chiết dõi theo họ, chạm trúng ánh mắt của kẻ đứng giữa.

Cậu chớp chớp mắt.

Lục Phong cũng trông thấy cậu, anh khẽ chau mày đi về phía cậu.

An Chiết: “Anh cũng đến đây hả?”

“Tham gia cuộc họp.” Lục Phong đáp, “Cậu gặp vấn đề gì à?”

Trong giọng nói An Chiết gợi lên sự bất lực và cầu xin giúp đỡ: “Có hai đứa bé ẩu đả.”

“Tẩn chúng một trận là được rồi.” Lục Phong bảo.

Lời này của anh khiến An Chiết kìm lòng chẳng đặng nở nụ cười, cậu khom lưng nhắc nhở Tư Nam: “Lần sau mà còn đánh bạn là thầy sẽ tẩn em một trận đó.”

Lục Phong quan sát cậu.

“Cậu dễ bị dụ như thế.” Anh thờ ơ bảo, “Chúng không những sẽ tiếp tục đánh nhau, mà chúng còn đánh luôn cả cậu.”

An Chiết: “…”

Cậu điều chỉnh biểu cảm, cố khiến cho mình trông thiệt là hung tợn, giả như cậu dữ dằn được một phần mười như Lục Phong thì cậu sẽ dạy dỗ tụi trẻ con dễ dàng biết mấy.

Lục Phong nhìn cậu, hơi nhếch môi, đoạn dời mắt sang Tư Nam.

Ánh mắt đột nhiên khựng lại.

“Tránh xa nó ra.” Giây kế tiếp, Lục Phong cất giọng lạnh lùng.

An Chiết chả hiểu gì, gần như nghe lời Lục Phong theo phản xạ mà lùi lại hai bước.

Lục Phong tiến tới hai bước đứng chắn giữa An Chiết và Tư Nam, anh đeo găng tay lên, kế đấy bóp chặt cằm Tư Nam, buộc nó nhìn về phía vầng thái dương.

Đồng tử Tư Nam chợt co lại dưới ánh nắng gay gắt.

“Nó có vấn đề.” Lục Phong dễ dàng ghìm chặt Tư Nam, “Liên hệ với Hải đăng ngay.”

Hết chương 31
Tranh minh họaArtist: 新手司機阿雪雪 @weibo