Thường Khoái Khoái thoải mái đi dạo. Nhóc không biết để mẹ cùng cha ở chung một chỗ rốt cuộc là có đúng hay không, nhóc chỉ muốn mẹ hạnh phúc, muốn mẹ vui vẻ, nhóc biết có một loại hạnh phúc mà nhóc không thể cấp được ẹ, cho nên nhóc cưỡng bách chính mình thử tiếp nhận cha, nhưng hôm nay mẹ thế nhưng lại thương tâm như vậy, đây vốn là một chuyện trước nay chưa từng có. Hắn hiện tại đang chất vấn cha thật nhiều, rốt cuộc cha có thể khiến mẹ hạnh phúc hay không.

Nhíu chặt chân mày, nhóc hiện tại không biết phải thế nào mới đúng, nhiều năm như vậy, không có cha, nhóc cùng mẹ hai người sống rất hạnh phúc. Mà nhóc cũng có thói quen cùng mẹ dính chặt với nhau như mạng, nhưng người cha này chỉ vừa mới xuất hiện mấy ngày liền khiến mẹ thương tâm như vậy, nhóc rốt cuộc có cần phải cấp cho ông một cơ hội hay không?

Soạt soạt

Thường Khoái Khoái lập tức cảnh giác, nhìn chung quanh, tất cả đều là rừng cây, không có một người đi đường nào, hơn nữa trời cũng đã gần tối, nhóc đã đi xa đến thế nào vậy.

Soạt soạt trong rừng cây có tiếng động, Khoái Khoái bình tĩnh lướt nhìn bốn phía, hắn hiện tại không thể sợ, phải trấn định, địch không động ta không địch.

Một con Hắc Xà dài 2 mét đang nhìn chằm chằm vào một Cậu Nhóc đang ở trong ngừng cây, từ trường xung quanh cậu nói cho hắn biết không thể tùy tiện đụng vào, bọn họ hiện tại vẫn còn đang do thám lẫn nhau.

Thường Khoái Khoái nhạy cảm, nhóc cảm thấy phía trước có một cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, mặc dù nhóc hiện tại quả thật có một chút pháp lực, nhưng nếu gặp phải một ai đó có pháp lực cao cường hơn, nhóc thật không có cách, nhóc không thể có chuyện gì, nhóc còn có nhiệm vụ chăm sóc thật tốt cô gái ngu ngốc kia. Khoái Khoái không biết đã nhắc nhở chính mình bao nhiêu lần rồi.

Cứ như vậy cả hai duy trì tư thế quan sát nhau thật lâu, mắt thấy trời sắp tối rồi, Thường Khoái Khoái có chút nóng nảy, không thể cứ để mọi chuyện như vậy.

Nhóc lặng lẽ lui một bước nhỏ, hi vọng không dẫn tới sự chú ý của hắn. Rất tốt, nhóc lại lui một bước nhỏ, thế nhưng “vật đó” giống như đã phát hiện chuyện gì, hắn cũng di động theo một chút.

Thường Khoái Khoái cảm thấy không tốt, nhóc nhanh chân bỏ chạy, vật kia cũng di động nhanh theo.

Thường Khoái Khoái nhận thấy không thể tiếp tục chạy được rồi, nhóc dừng lại, hi vọng có thể có một ít phần thắng.

Thường Khoái Khoái quay lại nhìn cái sinh vật kia, nhất thời hít sâu một hơi. Chỉ thấy một con rắn lớn toàn thân đen, đang dùng cặp mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào nhóc, toàn thân đầy vảy kia ở dưới ánh trăng, làm cho toàn thân người nhìn nó phải run rẩy.

Thường Khoái Khoái âm thầm hít sâu, đè xuống sự sợ hãi trong lòng, cưỡng bách mình tỉnh táo lại. 8a Song, nhóc vẫn còn là một đứa trẻ, gặp phải chuyện như vậy, khó có thể làm được gì.

Con rắn kia giống như chán ghét bị người khác nhìn thẳng vào mắt, hắn chợt trườn tới bên người Khoái Khoái. Nghe thì chậm, nhưng xảy ra thì rất nhanh, Khoái Khoái nhanh chóng né tránh. Con rắn kia cũng không cam lòng, giương miệng to như một chậu máu hướng tới bên người nhóc, lần này Thường Khoái Khoái né tránh không thành công, thân con rắn kia nhanh chóng quấn quanh hông của nhóc.

Thường Khoái Khoái âm thầm tụ tập lại khí lực, lòng bàn tay rất nhanh xuất hiện một tiểu Hỏa Cầu, hung hăng đánh vào thân rắn. Con rắn kia bị đau, nhanh buông ra Khoái Khoái. Khoái Khoái nhanh chóng nhảy ra một khoảng xa.

“Mày rốt cuộc là loại quái vật gì?” Con rắn kia mở miệng nói chuyện.

“Thì ra mày biết nói.” Thường Khoái Khoái âm thầm kinh hãi, xem ra hôm nay nhóc không dễ dàng mà thoát thân rồi.

“Nói, mày rốt cuộc là loại quái vật gì?” Con rắn kia hiển nhiên không có kiên nhẫn.

“ Tại sao tao phải nói ày biết.” Thường Khoái Khoái không để ý.

“Không nói cũng không sao, xem ra mày cũng có một chút công lực, tao sẽ hút khô nó, sau đó ta liền có thể biến thành người rồi. Ha ha ” con rắn kia háo hức cười to, hắn đã nhìn ra, cậu nhóc này không thể là đối thủ của mình.