“Con trai, sao con lại có thể nghĩ ra phương pháp hay thế?” Bạch Kiểu Thiên không thể không bội phục con trai, nhóc thế nhưng có thể trị Mạn Mạn, khiến cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn.

“Cô gái của mình còn không hiểu rõ, thì làm sao có thể làm người đàn ông của cô ấy chứ.” Thường Khoái Khoái tỏ dáng vẻ thật đáng đánh đòn nói.

“Con trai, ba đã nói với con rất nhiều lần, Mạn Mạn là cô gái của ba, là mẹ con, không phải là cô gái của con, con có thể sửa cái thói xấu này không !?.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói, nếu nhóc không phải là con hắn, hắn đã sớm đánh cho nó một chưởng rồi, nhóc dám giành cô gái của hắn với hắn ư.

“Tôi cũng nói với ông rất nhiều lần rồi, cô ấy là cô gái của tôi, tôi còn phải nói cho ông bao nhiêu lần thì ông mới có thể hiểu, cái người này sao không tự hiểu chứ, một chút suy nghĩ cũng không có.” Thường Khoái Khoái tỏ dáng vẻ nhức đầu nói, bộ dáng nhóc thật khôi hài khỏi nói, tựa như đang dạy huấn một đứa trẻ cứng đầu vậy.

Đỉnh đầu Bạch Kiểu Thiên tựa như sắp bốc khói, thật không biết khi đó vì sao hắn lại “xuất” ra cái tên tiểu hài tử này nữa, tên nhóc này thế nhưng lại muốn cướp đoạt bà xã của hắn, làm cho hắn nổi giận, người nào nói có con trai là tốt chứ, hắn đi truy tìm mười tám đời tổ tông của lão ta, xem có đúng không.

“Con trai, xem ra ba phải nói chuyện thật rõ ràng với con, con phải biết mẹ cùng “phụ nữ” không giống nhau, mặc dù bọn họ đều là phái nữ, nhưng mẹ con chỉ có thể là cô gái của ba, vì như vậy thì mới có con, cô gái trở thành con dâu của ba, đó mới chính là cô gái của con, mẹ con vĩnh viễn không thể trở thành cô gái của con, cô ấy chỉ có thể là cô gái của ba, nếu con muốn có một cô gái cho riêng mình, thì con cũng chỉ có thể tự đi tìm một cô gái chỉ thuộc về con, nhưng người đó tuyệt đối không thể là mẹ con.” Bạch Kiểu Thiên nói một hơi xong, hi vọng con trai có thể nghe rõ hắn đang nói gì, mặc dù chính hắn cũng có chút hồ đồ không hiểu mình đang nói gì.

“…” Thường Khoái Khoái không lên tiếng, chỉ là khoanh tay trước ngực nhìn hắn.

“Con trai, con nghe và hiểu rõ chứ, sao con nhìn ba như vậy?” Bạch Kiểu Thiên đối với chuyện con trai nhìn chằm chằm hắn thật không hiểu.

“À, tôi đang suy nghĩ xem có nên rót cho ông một ly nước hay không, ông nói nhiều như vậy, dù chỉ toàn là lời nói nhảm, thì chắc cũng khát.” Nhóc nói xong, liền biểu lộ ra một loại dáng vẻ rất hiểu chuyện.

Cả khuôn mặt Bạch Kiểu Thiên tối đen, trên đỉnh đầu có một bầy quạ đen bay qua, thật không ngờ hắn nói nhiều như thế hắn mà đối với tên nhóc kia toàn là lời nói nhảm.

“Con trai, mẹ tắm xong rồi.” Thường Mạn Mạn đi tới, ngoan ngoãn đưa tay cho Thường Khoái Khoái kiểm tra.

Thường Khoái Khoái nhìn tay cô qua một thoáng, thoả mãn gật gật đầu, “Ngồi xuống ăn cơm đi.”

“Ừm.” Thường Mạn Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, tay nâng bát cháo, nếu như buổi tối cô muốn ăn sườn kho tàu thì phải ngoan ngoãn nghe lời, đối với cái chuyện này, cô rất hiểu rõ

“Ăn nhiều rau xanh nhiều một chút, như vậy mới có thể tu dưỡng nhan sắc.” Thường Khoái Khoái gắp một ít rau cải thả vào trong chén Mạn Mạn.

“À…” Rau xanh thật khó nuốt, vì sao trên đời này có một loài thực vật tên rau xanh chứ, vì sao, vì sao. 8 Khó khăn nuốt xuống thứ rau xanh kia, sau chân mày cô liền nhíu chặt lại.

“Mạn Mạn không muốn ăn rau xanh thì đừng ăn.” Bạch Kiểu Thiên chịu không nổi nữa, nhìn Mạn Mạn khó chịu mà nuốt xuống, chính hắn cũng khó chịu theo.

“Tốt, tốt quá, không ăn nữa, quá khó ăn.” Thường Mạn Mạn tựa như vừa lấy được lệnh đặc xá, lập tức gắp rau xanh trong chén ra ngoài.