“Ừ ” Thời điểm Tần Phong đang chuẩn bị thả cái đuôi ra, Bạch Kiểu Thiên nắm ngực, rên lên một tiếng.

“Sao vậy Thiên, anh không khỏe ở đâu ư?” Hiện tại Thường Mạn Mạn nào còn bất chấp nhìn cái đuôi, cô nóng vội hỏi, nhìn Bạch Kiểu Thiên ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, cô hốt hoảng cùng đau lòng, mới vừa rồi anh ấy không phải còn rất khỏe sao, thế nào lại đột nhiên như vậy.

“Mạn Mạn, chúng ta nhanh về nhà, Khoái Khoái nhất định gặp phải nguy hiểm rồi.” Cảm giác đau đớn ngắn ngủi đi qua, sắc mặt hắn khá hơn rất nhiều, hắn hiện tại một lòng quan tâm con trai mình, kể từ khi biết được con trai thiếu chút nữa gặp nạn, hắn liền yểm một chút pháp thuật lên người nhóc, hơn nữa bọn họ huyết mạch tương thông, cho nên khi gặp phải nguy hiểm, họ liền cảm nhận được.

“A cái gì, Khoái Khoái gặp nguy hiểm?” Thường Mạn Mạn vừa nghe xong, chân mềm nhũn, nhóc là nguồn sống của cô. Bạch Kiểu Thiên lanh tay lẹ mắt đỡ cô.

“Bảo bối đừng lo lắng, con sẽ không sao, chúng ta nhanh trở về thôi.”

“Được.” Vừa nói xong, cô liền lôi kéo hắn đi ra ngoài. Đợi bọn hắn đi ra khỏi đây, mọi người trong đại sảnh liền trở về bình thường, hệt như không có chuyện gì xảy ra.

Tần Phong nhìn bọn họ bóng lưng rời đi, khóe miệng giương lên thành một nụ cười khổ, hắn thế nào quên giữa bọn họ còn có một đứa con, đấy là xương thịt – thân tình dù thế nào cũng không thể dứt bỏ.

Ngẩn ra, hắn vẫn cất bước đi theo, hắn không thể đứng nhìn Mạn Mạn không vui, nếu như con trai của cô thật sự có chuyện, cô nhất định sẽ sống không bằng chết, hắn rất tin chắc điểm này, hơn nữa hắn cũng rất thích nhóc con kia.

“Bảo bối ngươi là tiếp nhận ta tình yêu rồi sao?” Tư Đồ Hoàng ôm Triệu Linh Linh thận trọng hỏi, đồng thời tim cũng giật thót lên tới cổ họng, hắn chưa bao giờ khẩn trương như vậy qua.

“Người nào tiếp nhận tình yêu của anh hả?.” Triệu Linh Linh đẩy lồng ngực của hắn ra, hai má đỏ ửng, muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, nhưng thế nào cũng không ra được.

“Em nói em không chấp nhận anh?” Tư Đồ Hoàng có chút đau lòng, bởi vì Linh Linh cúi đầu, cho nên hắn không thấy được bộ mặt đỏ ửng của Linh Linh.

“Đúng.” Nào có thể tiếp nhận anh dễ dàng, như thế về sau anh còn biết quý trọng à. Linh Linh ở trong lòng thầm nghĩ.

“Được, em không đồng ý, vậy hôm nay anh sẽ làm cho em đồng ý mới thôi.” Hắn vì thiên hạ của hắn mà hạ quyết tâm, hắn nhất định phải làm cho cô đồng ý.

“Anh, anh muốn làm gì?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Linh Linh rất khẩn trương.

“Không làm gì, chỉ muốn cho em biết anh yêu em, muốn em tiếp nhận anh.” Thấy cô khẩn trương, hắn kiên cố hơn quyết định của mình, đối phó với cô hắn sẽ phải dùng nhiều thủ đoạn.

“Anh, anh không phải muốn làm loạn chứ… Ưm…” Lời còn chưa nói hết, cô liền bị Tư Đồ Hoàng hôn. Linh Linh không ngừng đánh vào lồng ngực của hắn, đẩy hắn, nhưng hắn tựa như một tòa núi lớn, thế nào cũng đẩy không được, cũng trốn không thoát. Mà Tư Đồ Hoàng cũng dùng toàn bộ sức lực, nhưng không tổn thương tới cô.

Dần dần Linh Linh có chút mềm hoá, đôi tay đang đánh cũng ngừng lại, thân thể có chút mềm nhũn tựa vào lồng ngực của hắn.

“Bảo bối đồng ý làm bạn gái của anh sao?” Tư Đồ Hoàng cảm nhận rõ sự thay đổi của cô, hắn dám khẳng định Linh Linh nhất định có cảm giác với hắn, chỉ là cô không thừa nhận thôi.

“Không…” Mặc dù toàn thân vô lực nhưng cô không muốn nhanh như vậy liền nhận thua, nếu không về sau cô còn không bị hắn ăn sạch sành sanh mới là lạ.

Tư Đồ Hoàng không đợi cô nói xong liền lần nữa hôn cô, lần này hôn sâu hơn. Tay từ từ chạm vào nơi mềm mại của cô, nơi chưa bao giờ bị người khác xâm lược qua, sau toàn thân Linh Linh liền run lên, một dòng điện sượt qua người cô. Mà tất cả này cũng không tránh được khỏi cặp mắt của Tư Đồ Hoàng, hắn không thể nghi ngờ rằng mình đang rất mừng rỡ, hắn rất hiểu rõ phụ nữ, Linh Linh nhất định chưa bao giờ đụng chạm qua chuyện nam nữ, cô non nớt như thế, vậy nên động tác của hắn cũng dịu dàng rất nhiều, hắn không muốn dọa cô sợ.

Từng tiếng rên rỉ từ trong mệng Linh Linh phát ra, chính cô cũng không biết tại sao mình phải phát ra những âm thanh này, cô cảm thấy rất khó chịu, giữa bụng như có một ngọn lửa đang cháy. Mặc dù biết chút chuyện nam nữ, nhưng cô chưa bao giờ trải nghiệm thực sự. Cho nên biết là biết, nhưng thân thể tự thể nghiệm là một chuyện khác, huống chi đối phương còn là một cao thủ tán tỉnh. Cô đương nhiên hiểu mình sẽ thua trận.

“Bảo bối đồng ý không?” Tư Đồ Hoàng giọng mị hoặc nói.

“. 0d…..” Khẽ cắn môi, cô mượn đau đớn làm ình tỉnh táo một chút.

“Ha ha.” Nhìn bộ dáng cô quật cường, hắn cười khẽ một tiếng, bảo bối của hắn thật đúng là đáng yêu. Nhưng hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, mặc dù hắn khó chịu tới mức muốn nổ tung.

Cảm giác ướt trên tay càng ngày càng nhiều. Hắn không chút do dự cắm vào.

“A ” dị vật xâm nhập làm cô có điểm khó chịu.

“Bảo bối ngoan, một chút là tốt ngay.” Ở bên tai cô nhẹ giọng dụ dỗ, tay cũng không ngừng luật động, Linh Linh từ từ chuyển từ cảm giác không thích, thay đổi dần thành thoải mái. Hắn hài lòng nhìn bộ dáng Linh Linh.

“Bảo bối đồng ý không?” Giọng mặc dù rất mờ ám, nhưng làm cho người ta cảm nhận được vẻ khiêu gợi.

Giờ phút này Linh Linh đã sớm không còn một tia lý trí, hai mắt mê mang, cô chỉ có thể cảm thấy từng đợt rồi từng đợt khoái cảm đang đánh tới.

“Bảo bối nói cho anh biết, em đồng ý làm bạn gái của anh?” Mặc dù nhịn rất khổ, nhưng hắn không muốn ở chỗ này muốn cô, hắn muốn cho cô có một lần đầu tiên vĩnh viễn không quên được, dành riêng cho hai người.

Linh Linh khó khăn gật đầu một cái.

“Bảo bối, anh muốn chính miệng em nói ra?” Mặc dù cô đồng ý, nhưng tự trong lòng, hắn vẫn hi vọng nghe được câu “đồng ý” từ miệng cô.

“Em… Nguyện ý… Làm bạn gái của anh…” Cô khó khăn nói.

“Bảo bối thật biết nghe lời.” Hắn thưởng cho cô một cái hôn.

“Bảo bối gọi tên anh.”

“Tư, Đồ, Hoàng.”

“Bảo bối gọi anh là “Hoàng”. Nhớ! Anh là của người đàn ông của em.” Tư Đồ Hoàng bá đạo nói.

“Ừ.”

“Kêu một tiếng anh nghe.”

“Hoàng.” Giọng mềm nhũn, rất thành công khiến huyết khí Tư Đồ Hoàng dâng trào.

Tư Đồ Hoàng dừng lại tất cả động tác, ôm Linh Linh thật chặt vào trong ngực. Linh Linh có chút không thích ứng kịp, bỗng nhúc nhích.

“Bảo bối đừng động, cứ để cho anh ôm như vậy, anh không muốn lần đầu tiên của chúng ta ở chỗ này.” Hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, nếu như Linh Linh tiếp tục cử động, hắn nhất định sẽ không nhịn được.

Linh Linh nghe lời hắn, cô lập tức ngừng cử động, cứ để cho hắn ôm, nhưng nội tâm lại rất ngọt ngào, đối với sự săn sóc của hắn, cô rất ấm lòng.

Hồi lâu sau, Tư Đồ Hoàng mới thả cô ra, giúp cô sửa sang lại y phục nửa kín nửa hở của mình. Linh Linh có chút xấu hổ mặc cho hắn làm.

“Bảo bối, nhớ! Em là cô gái của riêng mình anh.” Tư Đồ Hoàng giúp cô sửa sang lại tốt y phục, có chút bá đạo nói.

“Vậy anh cũng là người đàn ông duy nhất của tôi ư?” Lý trí trở về, cô không có hứng thú cùng người khác chia sẻ hắn.

“Dĩ nhiên bảo bối, chúng ta đều là “duy nhất” của nhau.” Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn cô.

“Ừ.” Lấy được đáp án, cô cũng thuận theo tim mình.

“Bảo bối thật tốt quá.” Tư Đồ Hoàng vui sướng, ôm cô xoay tròn một vòng.

“Ha ha, đúng, tốt lắm, đừng quay vòng em nữa, em xỉu mất.”

“A, đều tại anh, vui sướng đến mức quên cả hình tượng.” Tư Đồ Hoàng mặt tự trách, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại như mật.

“…” Thật ra thì lòng cô cũng có chút ngọt ngào.

“Bảo bối…”

“Ừ…”

“Có muốn tìm một chỗ làm xong chuyện vừa rồi không?”

“Anh tự đâm đầu vào chỗ chết đi.” Triệu Linh Linh mặt đỏ ửng, nhưng miệng vẫn hung hăng mắng hắn.

“Ha ha bảo bối em thật đáng yêu.”

“Ghét.”