Chờ hắn đi xa, Mạn Mạn mới phát hiện nơi này không phải là gian phòng của cô, đây là một căn phòng cổ kính, thế nhưng đây là đâu, cô thế nào lại không phát giác ra mình khi nào lại tới đây. Nghĩ xong đầu lại bắt đầu đau.

“Anh nói cái gì, Mạn Mạn mất tích, anh nói Mạn Mạn mất tích là sao?” Nghe nhầm, nghe nhầm, nhất định là hắn nghe nhầm, Bạch Kiểu Thiên ở trong lòng không ngừng an ủi mình.

“Chúng ta trúng kế Điều Hổ Ly Sơn, người kia bắt Mạn Mạn đi rồi.” Nói xong, hắn cũng rất xấu hổ, người như hắn mà lại nói như vậy.

Nghe Tần Phong nói như vậy, hắn biết mình không nghe lầm, Mạn Mạn của hắn thật đã bị bắt đi, đôi tay quắp lại thật chặt, xem ra hắn phải nhanh hành động rồi.

“Cha, mẹ sẽ không sao chứ?” Khoái Khoái nhìn gương mặt liên tục thay đổi của cha, tâm thần bắt đầu bất an, không biết mẹ hiện tại có tốt không.

Bạch Kiểu Thiên đứng ở trước mặt Khoái Khoái, xoa xoa đầu của nhóc, mặt nhóc rõ vẻ lo lắng, dù sao nhóc cũng là trẻ con, coi như thành thục đi chăng nữa, gặp phải chuyện tự mình giải quyết không được, nhóc vẫn sẽ biểu lộ ra gương mặt trẻ nít.

“Yên tâm đi, cha chắc chắn sẽ không để mẹ con gặp chuyện không may, mẹ con sẽ nhanh trở về bên con.” Tựa như đang an ủi nhóc, cũng tựa như đang an ủi mình, hắn không dám nghĩ mình sẽ sống như thế nào nếu không có Mạn Mạn.

“Cha, oa oa ” Bạch Kiểu Thiên ôm nhóc, khiến nhóc tận tình phát tiết, đây là lần đầu tiên con trai chủ động ôm hắn, vậy là, tâm tình đứa nhỏ này đã đến thởi điểm không thể tự mình không chế rồi.

Tần Phong nhìn cảnh tượng cha con trước mắt, khóe miệng nở nụ cười khổ, vậy là hắn cùng Mạn Mạn vĩnh viễn không thể tới với nhau, quan hệ giữa Khoái Khoái cùng Bạch Kiểu Thiên ngày càng tốt, mà Mạn Mạn đối với lời Khoái Khoái lại nói gì nghe nấy, hắn chẳng có chút hi vọng nào rồi.

“Bây giờ không phải là lúc đau lòng, mau nghĩ ra cách cứu Mạn Mạn thôi.”

Khoái Khoái nghe hắn nói như vậy, nhanh chóng dừng lại dòng lệ, có chút ngượng ngùng nhìn cha đang ôm mình, đây là lần đầu tiên nhóc cảm thụ được lồng ngực của cha, nó không giống với mẹ, lồng ngực của cha rất rộng rãi, rất bền chắc, ở trong lòng cha, nhóc cảm thấy rất an tâm, rất thực tế, đây chính là tư vị của cha sao.

“Đúng, phải nhanh cứu Mạn Mạn ra, nếu muộn thật không biết xảy ra chuyện gì.” Hắn biết con trai hiện tại rất xấu hổ, nên không nhìn xuống, chỉ ôm nhóc đi về phía Tần Phong, nói.

“Hiện tại…” Tần Phong định nói một điều gì đó, nhưng lời hắn bỗng bị cắt đứt.

“Cháu của bà, cháu của bà đâu rồi?” Ngoài cửa, một bóng dáng hiền hòa vội vàng đi tới, phía sau còn có một người đàn ông cao to đi theo, dung mạo xuất sắc, có mấy phần giống Bạch Kiểu Thiên.

Khoái Khoái tò mò nhìn người đó, người đó cùng cha có mấy phần giống nhau, điều đó đồng nghĩa với việc họ có quan hệ rất gần.

“Này, này, chính là đứa bé kia sao?” Bà nhìn bé con trong ngực Bạch Kiểu Thiên, có chút kích động nói, giống, giống, quá giống, quả thật giống con trai bà khi còn bé như đúc, không cần hoài nghi, đây quả thật là cháu nội của bà ở nhân gian, bà rốt cuộc có cháu để ôm, ha ha thật tốt quá, trước kia, bà không ôm được con trai, (chủ yếu là Bạch Kiểu Thiên không để cho bà ôm) hiện tại có cháu rồi, vậy phải chăng, điều đó có thể đền bù tiếc nuối của bà. Ha ha thật sự là quá tốt.

Khoái Khoái nhìn gương mặt đáng ngờ của bà, nhóc rùng mình một cái, nắm chặt áo Bạch Kiểu Thiên, so với người bà kia, cha của nhóc tương đối an toàn hơn chút.

“Đúng vậy, đây chính là con trai của con, cháu trai của mẹ, Khoái Khoái đây chính là ông nội, bà nội.” Vẫn dùng cách gọi nhân gian thì tốt hơn. Đối với việc mẫu hậu mình đang suy nghĩ những gì, hắn rất hiểu rõ, xem ra con trai hắn sắp theo gót hắn rồi.

“Ông nội, bà nội.” Khoái Khoái khéo léo kêu.

“Ai, ngoan, ngoan.” Hai người kích động nhìn đứa bé này, rốt cuộc hai ông bà họ đã đợi được rồi, nguyên tưởng rằng còn không biết phải đợi bao nhiêu năm mới có thể ẵm cháu trai, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, bọn họ khi nào đã có cháu trai lớn đến thế rồi.

“Bảo Bảo, cho bà nội ẵm được không?”

“Không cần.” Khoái Khoái rất dứt khoát cự tuyệt, người bà này có bộ dáng thật “lạ kì”, ngoại trừ mẹ nhóc ra, nhóc sẽ không để cho bất kỳ người phụ nữ nào nào ôm nhóc.

“A, tại sao, ôi tại sao, ông xã ơi, oa oa cháu trai ghét bỏ em, không cho em ôm.” Bà nhào tới trong ngực ôm xã mình tìm kiếm an ủi, tại sao, tại sao, con trai của bà không để cho bà ôm, cháu của bà cũng không để cho bà ôm. Chỉ có ông xã bà tốt nhất, tùy thời đều cho bà ôm.

“Ngoan, đừng khóc, cháu nội chúng ta không để cho em ôm là vì sợ em mệt, em xem, cháu nội mình bao lớn rồi, ôm quá nặng, anh nghĩ em sẽ mệt đấy, ha ha em ôm anh là được, anh sẽ không mệt đâu.” Ông cưng chiều ôm bà vào trong ngực.

“Vâng, vẫn chỉ có ông xã tốt, hừ, không cho ôm thì không cho ôm, hẹp hòi, em sẽ không ôm nhóc, cứ để cho nhóc hối hận đi.” Trừ vẻ mặt cưng chiều của ông xã bà, tất cả mọi người đầu đều đầy hắc tuyến, đây đều là cái tình cảnh gì vậy.

“Con trai, bà xã con đâu rồi, mau gọi con dâu ra ẹ xem.” Bà thật tò mò, rốt cuộc là cô gái nào đã có thể thần phục được con trai bà, làm một người không chịu có con như con bà lại có thể có con trai, nên biết trước kia, khi bà nhắc tới cháu nội, con trai bà cứ một mực chạy biến.

Nhắc tới Mạn Mạn, vừa vặn khiến tâm tình hắn chuyển đổi thành âm trầm, Mạn Mạn của hắn hiện tại không biết có khỏe không, người nọ có làm khó cô không đây.

Nhìn biểu tình thương tâm của con, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.

“Sao vậy, bà xã con chưa tới sao?”

Bạch Kiểu Thiên không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là kể hết mọi chuyện.

“Con nói cái gì, con dâu mẹ, bà xã con, bị người kia bắt cóc rồi hả?” Bà không thể tin, thét lên.

“Đúng vậy, bây giờ chúng con đang nghĩ cách cứu cô ấy ra ngoài.”

“Quá ghê tởm, lại dám bắt cóc con dâu mẹ, không thể tha thứ, ông xã, chuyện này anh nhất định phải giải quyết, không thể không làm, lần này anh nhất định phải dạy dỗ tên đó thật tốt.”

“Yên tâm đi, anh nhất định không tha thứ cho tên đó.” Lão trầm tư, xem ra phải giáo huấn tên đó thật tốt, nếu cứ để cho tên đó làm ầm ĩ như thế, vậy thì vĩnh viễn cũng không có ngày an bình.