“Mạn Mạn rất thích chú kia sao?” Bạch Kiểu Thiên không nhịn được, nhìn Thường Mạn Mạn vẫn đang loay hoay trong bếp.

“Oh, tại sao nói như vậy nha?” Thường Mạn Mạn có chút tò mò nhìn con trai.

“Chú kia hình như có chút thích Mạn Mạn.” Bạch Kiểu Thiên nói.

“Tiểu quỷ, trẻ con như biết cái gì là thích chứ.” Thường Mạn Mạn giận cười nói.

“Mạn Mạn, Thiên Thiên nói không sai, con cũng nhận ra được, thúc thúc kia rất thích Mạn Mạn nha. Mạn Mạn nên suy tính một chút, con thấy chú này cũng tạm được, người cao, lại đẹp trai, hơn nữa rất quan tâm Mạn Mạn.” Thường Khoái Khoái nói thêm, lặng nhìn sắc mặt sớm đã tối đen của Bạch Kiểu Thiên, tốt nhất là hắn nên tức chết đi, ai kêu lão ta dám uy hiếp hắn.

Bạch Kiểu Thiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thường Khoái Khoái, thật không biết con trai hắn đang muốn gì, nếu nhóc không phải là con hắn, hắn đã bóp chết nhóc rồi,” Mạn Mạn, con không thích chú đó, chú này không giống người tốt, hắn rất tuấn tú, nhưng không đẹp trai bằng con, Mạn Mạn phải tìm người nào đẹp trai như con mới được nha.”

Thường Khoái Khoái ở một bên làm bộ dạng muốn nôn mửa, nhóc chưa từng gặp qua một tên đàn ông không biết xấu hổ như vậy.

Thường Mạn Mạn cũng không quay đầu lại, cô tiếp tục làm việc, không chút nghĩ ngợi mà nói “Đâu giống như con nói, mẹ cảm thấy học trưởng rất đẹp trai, chú ấy trước kia vốn là một hotboy tại trường đấy, có rất nhiều bạn gái thích.”

Mặt Bạch Kiểu Thiên tái mét, dám ở trước mặt hắn bảo tên đàn ông khác đẹp trai, nếu không phải thân thể hắn bây giờ là của một cậu bé, hắn nhất định cho Thường Mạn Mạn biết sự lợi hại của hắn, xem cô còn dám khen ngợi đàn ông khác ngoài hắn không.

Thường Khoái Khoái cả gan nói tiếp “Đúng, con cảm thấy chú đó thật đẹp trai, Mạn Mạn nên suy tính đến việc tạo một mối quan hệ với chú ấy xem.”

Bạch Kiểu Thiên thừa dịp Thường Mạn Mạn không chú ý, ngay lập tức biến tới bên Khoái Khoái, thời điểm Khoái Khoái vẫn chưa phản ứng kịp, liền bắt lấy bả vai nhóc,”Con là muốn ba giấu mẹ đi, để con không tìm được phải không, tiểu tử thúi, dám giựt dây bảo mẹ nhóc đi vượt tường (ngoại tình), nhóc đang tự đâm đầu vào chỗ chết, ba thật sự mệnh khổ, tự dưng có đứa con trai như con.” Nói xong, hắn làm ra một bộ dáng rất thương tâm, hệt như muốn chết.

“Tự bản thân ông tìm đến kết cục này, ai kêu ông dám uy hiếp tôi.” Thường Khoái Khoái nói thầm.

“Nhóc nói cái gì?” Bạch Kiểu Thiên làm bộ dạng như không nghe thấy.

“Không có, không có, tôi chỉ nói giỡn.” Quân tử không nghe liền hiểu thiệt thòi đang ở trước mắt.

Thường Mạn Mạn xoay người lại, nhìn hai huynh đệ hắn “Con cũng cảm thấy như vậy ư Khoái Khoái, thật không hỗ danh là con ta, tâm ý tương thông…”

Đỉnh đầu Bạch Kiểu Thiên bỗng chốc như đang bốc khói.

Thường Khoái Khoái mặt cao hứng nhìn Bạch Kiểu Thiên, thật lo lắng đầu hắn có thể hay không bốc cháy, có nên chuẩn bị trước bình cứu hỏa không. Thường Khoái Khoái suy nghĩ nghiêm túc.

“Nhưng, mẹ có các con đã đủ rồi, học trưởng cùng mẹ không hợp nhau.” Thường Mạn Mạn nói tiếp.

Đỉnh đầu Bạch Kiểu Thiên trong nháy mắt hạ nhiệt, tâm tình cũng khá hơn nhiều, nhưng ngay sau đó hỏa khí lại nổi lên, thật muốn đem cô bóp chết, không thể nói hết trong một lần ư, làm hại trái tim nhỏ bé của hắn thấp thỏm. Cái tật xấu này, về sau cần phải sửa đổi, bằng không trái tim nhỏ bé của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị lời nói của cô làm cho tức giận đến độ nổ tung.

“Nói đúng hơn, người kia mới không xứng với Mạn Mạn, Mạn Mạn chỉ có thể sánh đôi với người đàn ông tốt nhất thế giới thôi.” Bạch Kiểu Thiên không quên cọ cọ lên thân thể Mạn Mạn. Bộ dáng – một hài tử năm tuổi quả thực cực kỳ đáng yêu.

Thường Mạn Mạn vẫn tiếp tục ngắm nhìn bộ dạng đáng yêu của hắn, không nhịn được hôn lrn mặt hắn, miệng còn cố nói “Hì, Thiên Thiên nhà chúng ta thật đáng yêu.”

Thường Khoái Khoái mặt không đồng tình nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Thiên Thiên. Ai, ai, thật bi ai nha