Dịch: Tiểu Băng

***

Tô Trường Ngự có chút bối rối.

Hắn chém đại một vết kiếm mà thôi, mà ngươi lĩnh ngộ ra được thật à?

Ngươi hù ta chắc?

Tưởng ta chưa luyện kiếm bao giờ phải không?

Tô Trường Ngự không biết nên nói gì.

Không phải là hắn không tin Diệp Bình, mà là hắn không tin mình.

Chỉ chém đại ra một cái.

Mà đốn ngộ được kiếm chiêu?

Nếu như vậy cũng có thể lĩnh ngộ kiếm chiêu, sao còn cần bí tịch công pháp làm gì?

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Tô Trường Ngự vẫn giữ vững hình tượng.

"Vậy ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu kiếm chiêu?"

Tô Trường Ngự bình tĩnh hỏi.

"Hồi đại sư huynh, tính cả vừa rồi, tổng cộng đốn ngộ được bốn trăm kiếm chiêu."

Diệp Bình nghiêm túc đáp.

Tô Trường Ngự cười.

Cứ thế mà cười, không giữ hình tượng gì nữa.

Nếu nói lúc trước, hắn còn có chút tin tưởng Diệp Bình, cảm thấy không chừng Diệp Bình có lẽ thật có một ít thiên phú kiếm đạo, có thể nhìn ra một hai chiêu.

Nhưng sau khi nghe thấy hắn đốn ngộ ra bốn trăm kiếm chiêu, Tô Trường Ngự hoàn toàn không tin nữa.

Một chút xíu cũng không tin.

Hắn là luyện Tứ Lôi Kiếm Pháp, vết kiếm hắn chém ra cũng chỉ có thể lĩnh ngộ ra Tứ Lôi Kiếm Pháp.

Diệp Bình có thể lĩnh ngộ ra Tứ Lôi Kiếm Pháp không phải hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng nói đốn ngộ bốn trăm chiêu, hắn thực sự không tin.

Tứ Lôi Kiếm Pháp.

Cường giả kiếm đạo đứng đầu Thanh Châu, Tứ Quý đạo nhân nhìn sấm sét bốn mùa sáng tạo ra tổng cộng có một nghìn bốn trăm sáu mươi kiếm chiêu.

Tô Trường Ngự hắn tu luyện mười năm, cũng mới chỉ lĩnh ngộ được mười tám kiếm chiêu.

Diệp Bình chỉ có một ngày mà lĩnh ngộ ra bốn trăm kiếm chiêu?

Coi mình là ai hả?

Là Đại sư huynh sao?

Hay là tuyệt thế thiên tài kiếm đạo?

Tô Trường Ngự không tin, hoàn toàn không tin.

Nhưng rất nhanh, Tô Trường Ngự nhướng mày, cảm thấy chuyện này không thể nào đơn giản như vậy, chẳng lẽ tiểu sư đệ này muốn tranh giành ngai vàng đệ nhất giả vờ trâu bò Thanh Vân Đạo tông của mình sao?

Diệp Bình cũng có chút luống cuống.

Tô Trường Ngự vẫn luôn nhìn hắn không nói lời nào, trong ánh mắt mang ý cười lạnh.

Đây là ý gì?

"Chẳng lẽ là mình đốn ngộ quá ít, Đại sư huynh cảm thấy mình là củi mục?"

"Một ngày bốn trăm kiếm chiêu, hẳn là không ít mà?"

"A, ta hiểu rồi. Đại sư huynh nắm ít nhất mấy chục ngàn loại kiếm pháp, một vết kiếm huynh ấy tạo ra, trên lý luận chỉ cần có chút tư chất, thì một ngày cũng có thể suy diễn tới viên mãn."

"Ài, ta đúng là cùi bắp quá rồi."

Trong lòng Diệp Bình vô cùng buồn bực.

"Đại sư huynh, có phải đệ rất kém cỏi không?"

Tiếng Diệp Bình lại vang lên.

Khiến Tô Trường Ngự nãy giờ không ngừng chửi thề trong lòng tỉnh lại.

Cái gì?

Một ngày đã đốn ngộ Tứ Lôi Kiếm Pháp đến gần vô hạn đại thành viên mãn, mà ngươi nói kém với ta?

Ta đây mười năm còn chưa hoàn toàn sơ khuy môn kính có phải là không nên sống nữa hay không?

Tốt, tiểu sư đệ, là ngươi giở trò trước nhá.

Vậy đừng trách sư huynh bóc mẽ nhà ngươi.

Tô Trường Ngự hơi buồn bực, cảm thấy Diệp Bình sao mà hơi quá.

Suy nghĩ một chút, Tô Trường Ngự đã không còn gì để nói, ném một thanh kiếm ra.

"Tiểu sư đệ, ngươi diễn luyện kiếm chiêu ngươi đốn ngộ ra một lần cho sư huynh ta xem rốt cuộc ngươi có thiên phú kiếm đạo hay không."

Hắn cũng không tin.

Diệp Bình thực sự đốn ngộ bốn trăm kiếm chiêu.

Nếu Diệp Bình thực sự đốn ngộ bốn trăm kiếm chiêu.

Hắn sẽ nuốt thanh kiếm này ngay tại chỗ, nuốt cả vỏ luôn! =))

Tiếp nhận bảo kiếm.

Diệp Bình hơi ngượng.

Dù sao cũng có chút lúng túng nha.

Nếu không biết Tô Trường Ngự là tuyệt thế Kiếm Tiên, có lẽ hắn còn dám, nhưng trước mặt một cao nhân tuyệt thế như Tô Trường Ngự còn bảo mình thi triển kiếm chiêu?

Đây chả phải múa đao trước mặt Quan Công hay sao?

Nhưng sau khi nghĩ một chút, Diệp Bình cảm thấy không có gì, sớm muộn cũng phải thử mà, dù sao cũng không có khả năng đồng lứa với hắn đều đốn ngộ được chứ?

Nghĩ vậy, Diệp Bình hít sâu một hơi.

Tô Trường Ngự cũng lặng lẽ lùi ra hai mươi bước, sợ đao kiếm không có mắt.

"Mong sư huynh chỉ giáo."

Diệp Bình hít sâu một hơi, sau đó rút kiếm.

BOANG...!

Kiếm khí ra khỏi vỏ.

Sau một khắc, khí thế trên người Diệp Bình đột nhiên biến đổi.

Hắn tập trung tinh thần, trong đầu chỉ có bốn trăm kiếm chiêu thi nhau xuất hiện.

Cách đó không xa, Tô Trường Ngự cũng thấy hơi kinh ngạc, dù sao khí thế kia của Diệp Bình hoàn toàn chứng tỏ nó có nội dung.

Nhưng hắn vẫn chưa tin Diệp Bình đốn ngộ được bốn trăm kiếm chiêu.

BOANG....

Kiếm chiêu xuất hiện.

Diệp Bình đâm ra một kiếm, sau đó bắt đầu diễn kiếm pháp ở trong đầu.

"Tứ Lôi Kiếm Pháp?"

Tô Trường Ngự trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Bình.

Chỉ vừa mới ra chiêu, Tô Trường Ngự nhìn ra ngay đây là Tứ Lôi Kiếm Pháp.

Hắn tu luyện kiếm pháp này mười năm làm sao không nhận ra được!

Mà cách đó không xa.

Sau khi Diệp Bình thi triển ra chiêu thứ nhất, cả người đã hoàn toàn tiến vào trạng thái.

Hắn múa kiếm cực nhanh, mà còn nước chảy mây trôi, nhanh hơn Tô Trường Ngự cả chục lần.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Bình đã thi triển đến chiêu thứ ba mươi sáu.

Khiến Tô Trường Ngự cực kì kinh ngạc.

Bởi vì hắn tu luyện mười năm cũng chỉ lĩnh ngộ được đến chiêu thứ mười tám, cũng chính là Xuân Lôi kiếm sơ khuy môn kính.

Nhưng chỉ trong nháy mắt Diệp Bình đã thi triển đến chiêu thứ ba mươi sáu, đây là điều không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng sau đó đã xuất hiện chuyện còn khó tin hơn.

Cách đó không xa.

Diệp Bình múa kiếm chiêu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh mẽ dữ dội, làm người ta hoa mắt.

Đến khi Diệp Bình thi triển đến chiêu thứ một trăm lẻ tám.

Một tiếng sấm vang lên.

Rầm.

Tô Trường Ngự kinh hãi.

Cả người hắn choáng váng.

Hắn sững người, rung động đến mức hít thở không thông.

Sấm sét!

Sấm sét!

Sấm sét!

Đây là sấm sét a.

Khi mỗi một bộ trong Tứ Lôi Kiếm Pháp kết thúc đều có thể sinh ra sấm sét.

Nếu có linh khí, có thể dẫn sấm sét giết địch, dù không có pháp lực, cũng có thể tạo ra tiếng sấm, tăng cường kiếm uy.

Nhưng muốn sấm sét thật sự xuất hiện, ít nhất phải đến cảnh giới đại thành viên mãn.

Giấc mơ cả đời của Tô Trường Ngự chính là luyện Tứ Lôi Kiếm Pháp đến đại thành viên mãn.

Thật không ngờ tiểu sư đệ của hắn, chỉ mất có một ngày, lại luyện được Xuân Lôi kiếm đến đại thành viên mãn.

Điều đó không có khả năng!

Điều đó không có khả năng!

Điều đó không có khả năng a a a a!

Tô Trường Ngự bên ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã là dời sông lấp biển từ khi nào, xoáy lên sóng to vạn trượng.

Nhưng chỉ sau năm nhịp thở, chính là chừng một phút.

Lại có một tiếng sấm vang lên.

Tô Trường Ngự kinh ngạc lần nữa.

Đây là dấu hiệu chứng tỏ Hạ Lôi kiếm pháp đại thành viên mãn.

Sau năm nhịp thở nữa.

Lại có một tiếng sấm.

Đây là dấu hiệu chứng tỏ Thu Lôi kiếm phương pháp đại thành viên mãn.

Lúc này.

Kiếm pháp của Diệp Bình nhanh hơn.

Hắn múa kiếm dữ dội như cuồng phong, đây là bộ cuối cùng của Tứ Lôi Kiếm Pháp.

Đông Lôi kiếm thuật.

Cũng là sát chiêu mạnh nhất.

Đông giá buông xuống, vạn vật tàn lụi.

Ban đầu, Diệp Bình đốn ngộ được bốn trăm kiếm chiêu.

Nhưng bây giờ, trong đầu hắn lại xuất hiện vết kiếm của Tô Trường Ngự.

Bất ngờ là trong đầu hắn lập tức hiện ra thêm ba mươi hai kiếm chiêu.

Tổng cộng bốn trăm ba mươi hai kiếm chiêu.

Diệp Bình nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, hắn với kiếm nhập vào làm một.

Kiếm thế hung mãnh.

Kiếm pháp nhanh đến không tưởng tượng nổi.

Đâm ra ba mươi hai kiếm chiêu cuối cùng.

Ầm.

Một tiếng sấm lập tức vang lên.

Đinh tai nhức óc.

Cách đó mười thước, một tảng đá to cao mấy mét bị vỡ toang thành nhiều mảnh.

Đôi mắt Tô Trường Ngự thẫn thờ.

Hắn đã hoàn toàn sợ đến ngây người.

Bởi vì Diệp Bình chẳng những luyện Tứ Lôi Kiếm Pháp đến đại thành viên mãn, mà còn đốn ngộ được Tứ Lôi kiếm.

Đây... Quả thực là quái thai a.