Thật ồn ào!

Cô gái núp ở trong chăn, dùng sức che hai lỗ tai nhỏ, không muốn để cho tiếng tranh cãi ở bên ngoài truyền vào làm hại lỗ tai của cô.

Ba mẹ của cô, mỗi lần nhìn thấy mặt nhau là lại gây gổ, ầm ĩ không ngừng.

Cô không biết vì lý do gì, nhưng cô cảm thấy thật khó hiểu, thầy giáo trong trường đều nói, vợ chồng yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, yêu mến nhau sao? Cho nên cô hỏi thầy giáo, tại sao ba mẹ cô mỗi ngày đều cãi nhau, mỗi ngày đều chỉ trích đối phương?

Nhưng lúc đó thầy giáo lại không điềm tĩnh như lúc dạy cô những công thức số học, mà lộ ra bộ mặt khó hiểu, nói rằng đây là chuyện của người lớn, một đứa bé không cần biết nhiều như vậy.

Cô có chỗ hiểu chỗ không.

Cho đến mấy ngày gần đây, chị họ nói cho cô biết dì cùng chú cô hồi xưa cũng như vậy vì họ muốn ly hôn, mà sau khi họ ly hôn xong thì từ đó không còn cãi nhau nữa.

Biết được phương pháp "ly hôn" tốt như vậy, cô rất vui mừng chạy đến nói cùng ba mẹ, nhưng thật kỳ lạ, ba mẹ cô ngược lại còn cãi nhau kịch liệt hơn.

Oh, thầy giáo nói không sai, cô chỉ là đứa bé không hiểu những chuyện của người lớn.

Cốc cốc cốc cốc....

Bỗng dưng, bên cửa sổ vang lên tiếng gõ gõ,cô nghi ngờ nhìn sang, nhìn thấy một cậu bé có vẻ như bằng tuổi cô. Đây là lầu hai, cô bất đắc dĩ đi tới, mở ra cửa sổ đang khép chặt

Cậu nhóc này thật to gan, chỉ dùng tay lại có thể leo lên cửa sổ lầu hai cạnh bờ sông, đi đến phòng cô, mà cậu ta không sợ mình sẽ trượt tay té xuống ngã gãy cổ cậu ta sao? nhìn sơ qua cổ của cậu ta, cũng không hề có gì đặc biệt nha.

"Nhà cậu quả thực rất ồn ào nha, Văn Thanh Tuệ ". Đứa bé trai kia nhanh chóng nhảy vào phòng của cô, chỉ là trước khi nhảy vào, cậu ta cũng không quên ngồi trước lan can cởi đôi giày bẩn thỉu đã dính đầy bùn đất ra.

Cô gái bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cô cũng biết thế nhưng cô lại không có cách nào: "cậu có biện pháp gì để cho bọn họ không cãi nhau nữa không?" nếu như có, cô thật sự rất cảm kích.

"Không có". Cậu bé nhanh chóng trả lời.

Cô gái bé nhỏ lại thở dài, cô cũng không biết.

"Chỉ là, tớ có thể dẫn cậu đến một nơi không nghe tiếng được bọn họ cãi nhau nữa". Cậu bé chớp mắt phải thần bí nói, khẽ cười dí dỏm nói: "đến đây, chúng ta đi."

Cô có chút ngây ngốc đưa tay ra, đột nghiên cô bé nghĩ tới lần đọc truyện thiếu nhi: "Cậu là 'PeterPan' sao?" là người bạn nhỏ sẽ mang mọi đứa bé tránh xa nơi buồn phiền cùng đau khổ với Peter Pan.

Nghe vậy, cậu bé cười híp mắt: "Không phải, tớ không phải là Peter Pan". Cậu cũng không có khả năng bay lên trời như vậy, nếu từ lầu 2 té xuống, nhất định sẽ đau đến mức cậu phải òa khóc.

"Vậy cậu là ai?"

"Tớ là Thiệu Chí Dương, là bạn học cùng lớp của cậu."

**********************************************************

"Tiểu Tuệ, tớ có bạn gái rồi."

Văn Thanh Tuệ giật mình, mấy phút cũng chưa hoàn hồn lại, trước mặt là khuôn mặt quen thuộc của cậu nam sinh, mỗi khi cô khó chịu, đều làm bạn bên cạnh cô, không vắng mặt bất cứ lúc nào.

Từ nhỏ bọn họ đã chơi chung với nhau, cùng chia sẽ những chuyện vui buồn với nhau, vì vậy lần đầu tiên quen bạn gái cậu ấy cũng kể.

"Sáng nay, tớ tỏ tình với cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại đồng ý nhận lời, tớ thật vui mừng, Tiểu Tuệ cậu mừng cho tớ không?" Cậu không có phát hiện ra sự khác thường của cô, tự biên tự diễn nói, chỉ nghĩ đến bạn gái mà vui vẻ nói liên hồi.

Cô biết, cậu thích hoa hậu lớp bên, cô cũng đã gặp qua cô gái thanh tú xinh xắn kia, đúng là kiểu mà cậu thích, khác xa hình dạng cô bé nhà bên như cô.

"Tớ muốn đưa cậu ấy tới đây, nhưng cậu ấy xấu hổ, nói là không dám đi cùng tớ." Cậu có chút tiếc rẻ nói: "Hay là, cậu chờ một chút, tớ sẽ mang cậu ấy tới đây? Cậu nhất định thích cậu ấy, cậu ấy rất đáng yêu...." Thao thao bất tuyệt ca ngợi bạn gái mới của mình đáng yêu làm cho người gặp người quý.

Cô nhất định sẽ thích cô gái kia? Làm sao cô có khả năng thích cô gái kia?

Thật sự là xấu hổ, cho nên mới không dám tới gặp cô sao? Chỉ sợ là cô gái kia đối với cô tràn đầy địch ý, không muốn tới gặp cô thôi.

Cô ngước mắt nhìn nam sinh đang chìm đắm trong tình yêu kia, cô không nói một câu mà thu lại hộp giấy trong tay không một tiếng động, không để cho cậu ấy nhìn thấy.

"Tiểu Tuệ?". Nam sinh đang tự mình nói kia cuối cùng cũng phát hiện bạn mình im lặng: "Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu không thích cô ấy?"

"Tớ không thích". Cô không thể nói dối, cho nên trực tiếp nói thẳng ra: "A Dương tớ không thích cậu ấy, cậu có thể vì tớ mà không qua lại với cậu ấy nữa không?" Cô thử hỏi.

Trên mặt cậu xuất hiện sự mâu thuẫn.

Đây là một chuyện, rất khó để lựa chọn, dù sao thì cậu cũng rất thích cô gái kia, vậy mà bạn tốt của cậu lại nói cô ấy không có hề thích cô gái kia, thậm chí còn muốn anh không qua lại với bạn gái kia nữa.

"Tiểu Tuệ, tại sao cậu không thích Tiểu Lâm, cậu ấy đã làm chuyện gì khiến cậu không thích sao? Nếu như đúng vậy, để tớ dẫn cậu ấy đến xin lỗi cậu, có được không?" Cậu gãi gãi đầu, thử đề nghị xem có được không?

Cái cô tên là "Tiểu Lâm" kia không làm gì sai, chỉ là, Văn Thanh Tuệ thích nam sinh đang đứng trước mặt này, mà Tiểu Lâm lại là đối tượng mà cậu thích, thế thôi.

Nhìn trên mặt cậu có bao nhiêu là mong đợi, Văn Thanh Tuệ im lặng thở dài, là do cô chậm một bước, không kịp nói cho cậu biết người mình thích là cậu, cô làm sao có thể trách người ta?

"Không có, A Dương, cô ấy không có đắc tội với tớ, cũng không làm chuyện gì khiến tớ không vui cả." Cô tự ép bản thân mình nói dối:" Tớ chỉ là muốn kiểm tra cậu có thật sự thích cô ấy không mà thôi, tớ mới không rảnh phá hư chuyện tốt của cậu đâu, như vậy tớ sẽ bị heo đạp mất (hớ hớ chị cứ phá hư xem heo có dám đạp chị ko:))"

Cô cười, cố gắng cười, nhưng trong trái tim lại có cảm giác chua xót.

Hết cách rồi, ai kêu cô tới muộn, không đến trước lúc cậu ấy thổ lộ với cô gái kia mà nói rõ lòng mình! Nắm chặt hộp bánh ngọt trong tay, trên tay có cảm giác bỏng đến đau rát.

Cô biết cậu thích ăn bánh ngọt chocolate, nên cố ý theo bạn tốt học tập kinh nghiệm, cho dù bị bỏng tay, cô vẫn vui vẻ, nhưng là, khi cô đang cầm tâm ý của mình đến trước mặt cậu, thì cậu lại cho cô biết được một tin khiến lòng cô chua xót, nghe mà muốn khóc.

"Làm tớ sợ muốn chết, Tiểu Tuệ, lần sau đừng chơi đùa kiểu ấy có được không?" Cậu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại nở nụ cười sáng sủa thường ngày: "Được rồi, đội bóng rổ bắt đầu luyện tập, cậu có muốn cùng đến đó không?" Cậu cứ như vậy dắt tay cô, tưởng tượng những lần trước đây cậu hay dắt cô đi đến dân bóng rổ, cùng đồng đội nói chuyện phiếm.

Nhưng lại bị cô tránh đi.

"Tiểu Tuệ?" Cậu khó hiểu quay đầu lại

A Dương, cậu đi cùng với bạn gái đi, đó là chuyện bạn gái nên làm, cậu muốn nắm tay, cũng phải là nắm tay bạn gái cậu, mà không phải là tớ, hiểu không?" Cô lắc đầu một cái, nói: "Lúc trước cậu không có bạn gái, chúng ta có thể nói chuyện cười đùa, cãi nhau ầm ĩ, cũng có thể dắt tay nhau, hoặc khoác bả vai nhau, nhưng từ bây giờ cậu đã có bạn gái, nếu còn tiếp tục làm những chuyện thân mật này, sẽ bị bạn gái cậu hiểu lầm. Nếu như cậu không muốn bạn gái mình tức giận, về sau đừng dắt tay hay khoác vai tớ nữa."

Hơn nữa vấn đề quan trọng hơn là, trước kia cô có thể tự lừa dối mình, để mình nằm mơ giữa ban ngày, ảo tưởng rằng người cậu thích là mình, cho nên mới để cậu nắm tay, khoác vai, nhưng bây giờ, cô làm sao có thể để cho mình tiếp tục tự nằm mơ ban ngày?

Cô chỉ có thể đứng phía sau làm bạn tốt của cậu, chỉ là bạn tốt.