Thiệu Chí Dương nhìn cô chằm chằm, xem thường lời nói của cô.

"Tớ không cho rằng hợp đồng có thể quan trọng hơn so với cậu, nếu thật sự anh ta nghĩ như vậy, Tiểu Tuệ, người đàn ông này không cần cũng được, cùng anh ta chia tay đi." Nhưng đáng tiếc là, Thiệu Chí Dương không bị thuyết phục, mà ngược lại đưa ra mệnh lệnh cho cô như vậy.

Không sai, không phải là đề nghị cũng chẳng phải là khuyên bảo, mà là mệnh lệnh muốn cô chia tay.

Văn Thanh Tuệ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh: "A Dương, Lăng Khấu có từng đắc tộc với cậu sao?"

"Không có."

"Nhưng...... Trước kia tớ quen với rất nhiều người đàn ông không tốt, nhưng cậu cũng không nói với tớ là chia tay với bọn họ, chỉ là nói cho tớ biết hãy suy nghĩ có nên tiếp tục quen với bọn họ nữa hay không, nhưng lần này.... Nếu như Lăng Khấu không có đắc tội với cậu, tại sao cậu lại ghét anh ấy?" Cô chỉ rõ ra nghi ngờ của mình.

Không để cho cô cùng những người đàn ông kia chia tay, là bởi vì anh ở sau lưng, im lặng thu thập những chứng cứ phạm tội của họ, sau đó để cho cô tự phát hiện, nhưng lần này không giống hoàn toàn không giống. ( ly: ặc, ông nì nhìn hiền hiền mà cũng gian ghê ta :)). an: anh gian đúng chỗ nhá ly nhá =)).)

"Tiểu Tuệ, trước kia đều là sai lầm của tớ, tớ nên sớm nói cậu cùng những người đàn ông đó chia tay, như vậy cậu sẽ không bị tổn thương nhiều vì họ! Cho nên lần này tớ muốn trước khi cậu bị tổn thương thêm lần nữa, tớ phải ngăn cản nó." Anh nói.

"Thật sao, sao tớ lại có cảm giác có âm mưu ở đây." Văn Thanh Tuệ cúi xuống, nhỏ giọng nói, không để cho anh nghe thấy.

"Tiểu Tuệ." Nhìn phản ứng của cô, anh lại hiểu lầm rằng cô không bỏ được Lăng Khấu: "Người đàn ông tốt chỗ nào cũng có, muốn tìm người khác thật lòng yêu cậu, cưng chiều cậu sẽ không quá khó, người giống như Lăng Khấu sẽ không để cậu ở vị trí quan trọng, bây giờ còn sớm chia tay với anh ta, không cần lãng phí thời gian trên người anh ta nữa." Anh cố gắng thuyết phục cô.

"Nhưng mà, tớ không thể cùng anh ấy chia tay." Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nói.

"Tại sao? Chẳng lẽ cậu thích anh ta như vậy?" Thiệu Chí Dương ngây ngốc, anh không ngờ cô sẽ kiên định nói cho anh biết, cô sẽ không chia tay với Lăng Khấu.

"Anh ấy chỉ là không kịp bay về thôi, bình thường đối với tớ rất tốt, nếu tớ cứ như vậy mà chia tay cùng anh ấy, dường như quá hẹp hòi rồi....."

Hơn nữa, 3 tháng tiền lương cùng 1 tháng nghỉ ngơi của mình cứ thế mà bay. (an: đúng 1 đôi trời sinh mà, gian manh như nhau :P)

Phản ứng của cô không phải là điều Thiệu Chí Dương mong đợi.

Anh cứ nghĩ, chuyện sẽ theo kịch bản anh sắp xếp, cô sẽ vì lý do Lăng Khấu không có ở bên cô, sẽ theo đề nghị của anh mà chia tay với Lăng Khấu, sau đó anh sẽ nhân thời gian ở bên cô, mà để kiểm tra xem mình có thật sự yêu cô không. Nếu như là đúng, thì đời này cô chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh, cô chỉ có thể làm vợ của anh, cùng anh sinh con dưỡng cái, nếu như không phải vậy, vậy thì Lăng Khấu cũng không cần tiếc, loại đàn ông đó không cần cũng được, anh sẽ thay cô tìm một người đàn ông tốt xứng đôi với cô.

Chỉ tiếc là, khi thấy cố kiên trì nghiêm túc như vậy, một ngọn lửa không tên liền hừng hực bốc cháy trong lòng anh.

Sau đó, anh rất nhanh hiểu được, đó chính là ghen tỵ.... Anh đang ghen tỵ với Lăng Khấu, ghen tỵ anh ta có thể làm cô không muốn chia tay, ngay cả lời nói của anh cũng không bị ảnh hưởng, nhất định không chia tay với Lăng Khấu.

Thiệu Chí Dương ngây ngốc, mắt nhìn xuống cô gái đang nằm trên giường nhíu mày.

Lời nói của Eileen "Nếu như không phải yêu cô ta", lại lần nữa vang lên trong đầu anh.

Đúng là, anh không phải người có nhiều thời gian đến mức có thể theo dõi những người bạn trai cô tìm chứng cứ, cho dù là bạn bè, anh cũng cho rằng,để đối phương tự giải quyết sẽ tốt hơn, mà việc anh làm chỉ có thể nói khéo cho người ấy biết mà thôi, anh biết rõ, người trong cuộc thường u mê, mơ hồ, trong tình yêu nam nữ thì chẳng thể nào mà đi nghe người phá hư tình cảm của bọn họ, cho dù là bạn tốt có khuyên giải, cũng sẽ không tin tưởng.

Nhưng mà đối với Văn Thanh Tuệ, anh lại cực kỳ quan tâm tới những người bạn trai của cô, dùng trăm phương ngàn kế đi điều tra bọn họ xem có hay không có làm chuyện gì có lỗi sau lưng cô, sau đó sẽ để cô tự động phát hiện, cùng những người đàn ông kia chia tay.

Hơn nữa, anh đúng là đặt cô ở một vị trí rất quan trọng mà không ai sánh bằng.

Từ trước đến nay, ngoài mẹ ra, không có bất kì người phụ nữ nào được anh bảo vệ cẩn thận như Văn Thanh Tuệ, tuyệt đối không để cô chịu khổ hay uất ức.

Nếu như vậy không gọi là yêu, vậy thì nó là gì?

Cái vấn đề mà Eileen hỏi, cuối cùng anh cũng đã có câu trả lời.

Nhưng mà, người anh thích, không là người anh yêu, lại nhớ nhung một người đàn ông khác.

Chuyện này, khiến anh vừa tức lại vừa ghen, chỉ muốn Lăng Khấu cứ ở mãi bên Mỹ đừng quay trở về nữa, hoặc bị một người phụ nữ khác quyến rũ, khi trở về chia tay với cô...... Không.!Như vậy sẽ khiến cô bị tổn thương, tốt nhất là cô phát hiện Lăng Khấu không phải là một người đàn ông tốt, cô chủ động chia tay với anh ta là tốt nhất.

"Thật sự là không được, tớ sẽ không chia tay với Lăng Khấu, A Dương, hôm nay cậu sao vậy?" Bỗng nhiên anh lại giận dữ, bỗng chốc lại đưa ra một yêu cầu khiến người ta giật mình, khác hẳn với Thiệu Chí Dương của mọi ngày khiến cô không thể nào không nghi ngờ là có âm mưu gì đó.

"Không có gì." Anh xoay mặt, không để cho cô nhìn thấy biểu hiện lo lắng trên mặt mình.

Thấy anh có vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện, Văn Thanh Tuệ cũng im lặng, giơ tay lên lấy ly nước ấm từ từ uống.

Trong phòng yên tĩnh, cuối cùng anh cũng lấy suy nghĩ không thoải mái trong lòng mình mà đè nén xuống, mới từ từ mở miệng: "Tiếp theo cậu định làm thế nào, mẹ Văn cùng ba Văn trở về chưa?" Gãy một chân, sinh hoạt chắc chắn rất khó khăn.

"Khó có dịp hai người họ mới được ra nước ngoài du lịch, bọn họ đang rất vui vẻ, chẳng lẽ vì chút chuyện cỏn con này mà gọi họ trở về, tớ chỉ bị gãy chân thôi, không có gì, tớ có thể làm được, cho nên tớ mong mẹ Thiệu sẽ không thông báo với bọn họ." Cô nở nụ cười không muốn anh lo lắng.

"Vậy thì quá nguy hiểm, nếu không mấy ngày này cậu chuyển qua nhà tớ sống." Anh đề nghị, phát hiện ra đề nghị này quả thật không tồi.

"Vậy sẽ rất phiền phức, hai nhà sát vách mà thôi, nếu có việc gì tớ sẽ gọi cậu hoặc mẹ Thiệu ba Thiệu nhờ giúp đỡ! Huống chi tớ chỉ bị gãy một chân chứ không phải cả hai chân, cậu đừng có lo lắng vớ vẩn có được không?" Cô cười khẽ, anh đúng là vẽ chuyện.

"Tớ không có lo lắng vớ vẩn, nếu cậu không cẩn thận ngã xuống, điện thoại lại không có bên cạnh thì làm sao?" Anh trợn mắt nói, đối với chuyện cô chẳng quan tâm đến an nguy của bản thân mà tức giận.

"A Dương, trước đây tớ đã biết cậu là con người bảo thủ, nhưng lần đầu tiên tớ phát hiện cậu cũng giống một bà mẹ nhiều chuyện." Thật là ngoan cố, cô bất đắc dĩ nói.

"Tớ thành bà mẹ nhiều chuyện là vì ai?" Cô đúng là người phụ nữ không có lương tâm. Anh trừng mắt, quyết định cho cô lựa chọn thứ hai: "Nếu không, tớ chuyển qua sống với cậu." Cái này có vẻ được hơn so với chủ ý cô dọn sang nhà anh, làm anh càng hài lòng hơn: "Quyết định như vậy đi."

Có thể cùng cô sống với nhau, ý kiến này so với chuyện cô qua sống cùng ba mẹ anh càng tốt, có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm, hơn nữa Lăng Khấu lại không có bên cạnh cô.... Thiệu Chí Dương quyết định, nhất định trong thời gian sống chung sẽ làm cô thay đổi chủ ý, sẽ chia tay với Lăng Khấu rồi đến với anh.

Diễn biến quá nhanh, khiến cô cũng ngây ngốc trong ít phút, không theo kịp lời nói của anh: "Này, sao cậu có thể tự ý quyết định?" Cô là chủ nhà mà, còn chưa hỏi qua ý kiến của cô.

Anh liếc cô một cái: "Tớ quyết định là được rồi."

Lại nói có thể tự nhiên như vậy "Thiệu Chí Dương, cậu có thể đừng bá đạo như vậy không."

"Ngoan nào." Anh tự lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận, dùng giọng nói dỗ dành trẻ con.

Nếu đổi lại là Văn Thanh Tuệ của mọi ngày, cô sẽ nhất định nói một câu "Đi chết đi", nhưng lần này hai gò má cô lại đỏ ửng, không nói được lời nào, bởi vì bàn tay đang vuốt ve trên khuôn mặt cô đang nhẹ nhàng vỗ về hai gò má.

Anh chưa làm chuyện này với cô, cho nên khiến cô ngây người.

"Ngay cả trên mặt cũng có vết bầm, cậu thật là biết cách chăm sóc bản thân." Anh không có phát hiện ra sự khác thường của cô, càng không có phát hiện hành động của mình sẽ dần đến hiểu lầm.

Cô tức cười.

"Mẹ đi lâu như vậy vẫn chưa về, tớ đi xem sao, ngoan ngoãn ở đây chờ tớ quay trở lại." Tiếp tục sờ sờ mặt cô lần nữa, mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

"Nhất định là do mình suy nghĩ quá nhiều, cho nên mới có nghĩ cậu ấy cũng thích mình, nhất định là như vậy." Đưa tay lau đi chỗ anh mới vừa chạm vào, Văn Thanh Tuệ tự nói với mình: "Đừng hiểu lầm, chỉ là bạn bè thôi, đừng cho rằng cậu ấy thích mày....."