Chương 104

Nhìn dáng vẻ này của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất chỉ cười nhẹ.

Xem ra, anh ta cũng ý thức được rồi.

Bôn Lôi chi thế, khí nuốt sơn hà.

Bị Bôn Lôi quyền pháp đánh trúng, không thể cử động.

Vì mỗi một quyền đều sẽ đánh một đạo kình khí vào cơ thể đối phương, nếu dám cử động, kình khí này sẽ nổ tung.

Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là toàn thân đau đớn kịch liệt, còn sẽ để lại hậu di chứng, cũng chính là nội thương mà người học võ thường nói.

Đối với Diệp Kình Hiên, Vương Nhất đã lưu tình rồi.

Suốt mười phút, Diệp Kình Hiên mới dám cẩn thận cử động cơ thể, cứng ngắc ngẩng đầu, thê thảm nhìn Vương Nhất, run giọng hỏi: “Anh…anh rốt cuộc là ai?!”

“Tôi?”

Nghe vậy, Vương Nhất yên lặng cười, ôm Vương Tử Lam lên, xoa đầu cô bé, mặt đầy hạnh phúc nói: “Tôi chỉ là ba của một đứa trẻ.”

Ầm —

Tiếp đó, Diệp Kình Hiên như hiểu ra gì đó, hai gối quỳ phịch xuống đất, dập đầu một cái thật vang với Vương Nhất.

“Tổ sư gia tại thượng, nhận của đồ nhi một lạy!”

Thời gian như dừng lại vào giờ phút này, tất cả mọi người đều không thể tin nỗi nhìn một màn trước mắt.

Bang chủ bang Thiên Long – thế lực ngầm hàng đầu Thiên An – Diệp Kình Hiên lại quỳ hai gối xuống đất, dập đầu thật vang với Vương Nhất!

Do quá dùng sức, trán cũng bị dập chảy máu.

Hơn nữa, sau khi dập đầu xong, Diệp Kình Hiên còn không dám ngẩng đầu lên, vẫn dán sát xuống đất.

Vương Nhất không nói đứng dậy, anh ta sẽ không dậy.

Về phần ba Bạch Tiểu Bảo, và các giáo viên trong văn phòng, tất cả đều sợ ngu người, ngây ra nhìn.

Giờ khắc này, họ chỉ cảm thấy thế giới mà mình biết đã sụp đổ.

Diệp Kình Hiên là cao thủ được Thiên An công nhận, cũng là thành viên hiệp hội võ đạo, lại bại rồi?

Hơn nữa, là thảm bại!

Mọi người có mặt đều đờ đẫn, đều có thể nhìn ra, Diệp Kình Hiên ở trước mặt Vương Nhất căn bản không qua nỗi một hiệp.

Cách biệt giữa hai người có thể nói là nghiêng trời lệch đất!

“Đứng dậy đi.”

Đối với việc Diệp Kình Hiên quỳ gối dập đầu, phản ứng của Vương Nhất vẫn bình thản: “Tôi không phải tổ sư gia gì cả, anh nhận lầm người rồi.”

“Không, tôi không nhận lầm!”

Diệp Kình Hiên vẫn không đứng dậy, ngẩng đầu, ánh mắt nóng rẫy nhìn Vương Nhất: “Tôi có thể cảm giác được, ngài hiểu về Bôn Lôi quyền pháp vượt xa tôi – ngài là Võ Si tiên sinh, đúng không?”