Chương 125

“Cậu… cậu Kim?!”

Thấy Kim Thành Phong, Bạch Vũ lập tức kinh ngạc, sắc mặt thay đổi: “Sao ngài lại ở đây?”

“Tôi ở đâu còn phải được ông cho phép sao?” Vẻ mặt Kim Thành Phong không hề biểu lộ cảm xúc gì.

“…”

Bạch Vũ lập tức ý thức được một chuyện, Kim Thành Phong và người đàn ông này là một nhóm.

Vì thế, ánh mắt ông ta lập tức trở nên nghiêm nghị, cắn răng hỏi: “Cậu Kim, ngài làm như vậy, cô Kim có biết không?”

Kim Thành Phong im lặng một lát, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó liền đè nén xuống, mắng: “Lấy chị của tôi ra áp chế tôi sao, tôi không sợ chị ta!”

“Những lời này của cậu Kim có thật lòng không?”

Nghe Kim Thành Phong nói vậy, ánh mắt Bạch Vũ liền trở nên nguy hiểm, cặp kính của ông ta phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng.

Câu này khiến Kim Thành Phong lập tức sợ hãi trong lòng, nhưng anh ta quay đầu lại nhìn Vương Nhất, phát hiện Vương Nhất cũng đang nhìn mình.

Vẻ mặt bình thản, trên mặt còn có một nụ cười thong dong tự tin.

Lúc này, trái tim Kim Thành Phong khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Anh ta đã không thể quay đầu lại được nữa.

“Hừ..”

Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Bạch Vũ nói: “Từ tận đáy lòng, tôi đã chịu đủ thái độ coi ai cũng như nô tì của chị ta rồi.”

Khi Kim Thành Phong nói ra lời này, sắc mặt của Bạch Vũ khẽ thay đổi, cả sắc mặt Vương Nhất cũng có thay đổi một chút.

Ánh mắt người trước nghiêm nghị, còn người sau lại khẽ nở nụ cười.

Anh biết, Kim Thành Phong đã không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn mình.

Những lời này như trút hết sức lực của Kim Thành Phong, anh ta yếu ớt ngồi trên ghế, thở hổn hển, sắc mặt lúc này vô cùng tái nhợt.

Nói ra những lời này chẳng khác nào đang phản bội lại chị của mình, một người phụ nữ lạnh nhạt không hề có tình cảm.

Vương Nhất đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh ta.

Anh ta nhìn về phía Vương Nhất, ánh mắt mang theo sự cầu cứu.

Tôi đã nương tựa vào anh, anh đừng làm tôi thất vọng nhé…

Nụ cười trên mặt Vương Nhất ngày càng sâu, anh nhìn Kim Thành Phong nói: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Kim Thành Phong không biết vì sao Vương Nhất lại hỏi chuyện này, nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời: “Hai mươi bảy.”

“Ở độ tuổi của cậu, Kim Thuý Như đang làm gì?” Vương Nhất lại hỏi.

Kim Thành Phong nhớ lại rồi nói: “Mười năm trước, chị của tôi đã dùng quỹ ngân sách gần 15 tỷ tích góp được để gây dựng sự nghiệp, đầu tư vào một công tư bất động sản sắp phá sản, kết quả khu đất do chị đứng tên được chính phủ khai thác, còn được liệt vào khu phòng học, giá cả tăng gấp đôi, tạo ra lợi nhuận khổng lồ chỉ sau một đêm.”

“Mười năm sau, chị ta đã có khối tài sản kết xù hơn nghìn tỷ, trở thành người cầm lái của nhà họ Kim.”