Chương 144

Vương Tử Lam uốn éo trong ngực Vương Nhất, giang hai bàn tay nhỏ ra, giọng sữa nói: “Bế.”

“…”

Lãnh Nhan lại run lên, ngơ ngác nhìn Vương Tử Lam, nhất thời, cơ thể cứng ngắc không biết làm thế nào.

“Bế đi, tôi nói mà, cô bé sẽ thích cô.”

Vương Nhất đi lên mấy bước về phía Lãnh Nhan cười nói: “Không sợ cô cười, lần đầu tiên tôi thấy bé còn căng thẳng hơn cô.”

Hai tay Lãnh Nhan động đậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Lam.

Ở cái hoàn cảnh mà khắp nơi đều là giết chóc, không giết người thì không sống nổi, cô từ nhỏ đã không có tình cảm, không biết khóc là gì, cười là gì, sau này gặp Vương Nhất, anh là người đầu tiên tiếp nhận mình, ủng hộ mình.

Nhưng mà bây giờ lúc đối mặt với Vương Tử Lam, trái tim của cô lại không ngừng nhảy lên.

Bùm bụp..

Bùm bụp bùm…

Giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nếu như nói Vương Nhất là ánh mặt trời đầu tiên trong sinh mệnh Lãnh Nhan, mang đến ánh sáng cho vận mệnh bi thảm không rõ ngày đêm của cô, như vậy Vương Tử Lam lại là mặt tời, dùng ánh sáng và nhiệt, để cô cảm nhận được ấm áp.

“Thiên sứ, cô bé là thiên sứ.”

Trong ánh mắt đỏ như máu của cô, chảy xuống hai dòng nước mắt.

Cơ thể cứng ngắc nhận lấy Vương Tử Lam từ Vương Nhất, cô nhóc cũng phát hiện Lãnh Nhan khóc, chủ động ôm lấy cơ thể Lãnh Nhan, còn sờ sờ đầu Lãnh Nhan.

“Chị không khóc, mẹ nói rồi, con gái khóc không đẹp đâu.”

“…”

Lãnh Nhan vẫn rơi lệ.

“Tử Lam hát cho chị nghe được không? Thỏ con ngoan, mở cửa ra nào, nhanh mở cửa ra nào, tôi muốn vào, không mở không mở tôi không mở, mẹ không về, ai cũng không mở cửa…”

Hát một nửa, Tử Lam không hát tiếp nữa, có chút lúng túng nhìn Vương Nhất: “Ba ba, chị này sao cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được.”

Vương Nhất mỉm cười nói: “Để chị ấy thế đi, chị ấy đây là vui quá.”

Lãnh Nhan ôm Vương Tử Lam thật chặt, thầm quyết tâm, sẽ dùng tính mạng bảo vệ thiên sứ của mình.

Lãnh Nhan không đi cùng Vương Nhất, đưa hai cha con Vương Nhất đến tòa nhà Quốc Tế, rồi đi làm chuyện Vương Nhất dặn dò.

Vẫn là Tăng Quốc Vinh đón tiếp Vương Nhất, mặc dù Vương Nhất mua cả tòa nhà Quốc Tế, nhưng Tăng Quốc Vinh vẫn là người quản lý, cũng xem như là trá hình làm việc cho Vương Nhất.

“Anh Vương, tôi đến báo cáo tình hình gần đây nhất của cao ốc—”

Tăng Quốc Vinh cười báo cáo: “Thứ hai tuần trước một công ty chuyển ra khỏi tòa nhà Quốc Tế, chỗ trống lập tức được doanh nghiệp Ẩn Long dọn vào.”