CHƯƠNG 17

Vì vậy, mặt mày của mọi người nhà họ Lý càng xanh mét.

“Đừng quan tâm cậu ta, dù sao chúng ta sẽ không nuôi cậu ta.”

Châu Mỹ Hòa tỏ thái độ đầu tiên, còn kích Châu Mỹ Ngọc: “Chị, chị cũng đừng quan tâm, để cậu ta tự sinh tự diệt đi.”

“Nhà của chúng ta vốn cũng không định quan tâm cậu ta nữa.”

Phù…

Châu Mỹ Ngọc vừa nói xong thì Vương Nhất đứng dậy, dọa mọi người giật mình.

“Làm cái gì? Tổn thương đến tự tôn rồi sao?”

Châu Mỹ Hòa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì cười mỉa mai: “Tôi nói không sai, cậu có tay có chân, cho dù lên phố ăn xin, cũng tốt hơn ăn bám người già.”

“Cháu có nói cần mọi người nuôi sao? Tất cả đều là mọi người đơn phương cho rằng như vậy?”

Tuy nhiên, Vương Nhất chỉ lạnh nhạt nói: “Cháu đứng dậy là vì ba đã được chữa khỏi rồi.”

“Diễn, tiếp tục diễn.”

Nghe vậy, Châu Mỹ Hòa cười còn thêm mỉa mai: “Mộng Đình, cháu đi xem thử ba cháu tỉnh chưa.”

Lý Mộng Đình không nói chuyện, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhất, đi đến bên cạnh Lý Thiên Dương đang hôn mê kiểm tra.

“Như thế nào?”

Lý Mộng Đình khẽ lắc đầu, nói: “Vẫn thế.”

Vì vậy, Châu Mỹ Hòa cười càng khoái chí: “Tôi nói rồi, thằng nhóc này hiểu y thuật gì chứ, chỉ là đơn thuần giả bộ mà thôi.”

“Anh đi theo tôi.”

Lý Mộng Đình bỗng thay đổi sắc mặt, kéo Vương Nhất ra ngoài.

Đi tới sân của nhà họ Lý, Lý Mộng Đình lạnh lùng nói: “Anh còn muốn lòe thiên hạ đến khi nào nữa? Anh có biết, bộ dạng của anh giống như một thằng hề không?”

Trên mặt cô ta còn vương vệt nước mắt, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Bây giờ nhà họ Lý chúng tôi trở thành như thế này, thật sự không có sức quan tâm anh nữa, anh đi đi, đừng quay về nữa.”

Nói ra những lời cay nghiệt, Lý Mộng Đình cho rằng Vương Nhất sẽ tức giận, tuy nhiên, Vương Nhất vẫn mang sắc mặt bình thường, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười khẽ.

“Mộng Đình, liên quan tới tất cả mọi chuyện tôi làm, tôi đều tự thấy không thẹn với lòng.”

“Đó là bản thân anh thấy vậy.”

“Tôi có thể không quay về nhà họ Lý, dù sao, tôi đã không còn nợ nhà họ Lý gì nữa.”

Vương Nhất nhấc tay, muốn lau nước mắt trên mặt Lý Mộng Đình, nhưng tay mới đưa lên một nửa, lại buông xuống, gửi lời chúc phúc từ tận đáy lòng: “Sau này tìm bạn trai, mắt phải sáng một chút.”

Cơ thể của Lý Mộng Đình run nhẹ, sau đó giọng điệu càng lạnh lùng: “Không liên quan tới anh.”

Vương Nhất gật đầu, sau đó cất bước đi ra khỏi cổng lớn của nhà họ Lý.

Ở cổng, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại, Vương Nhất mở cửa ra, ngồi vào trong.

Người ngồi ở vị trí ghế lái, nghiễm nhiên là Lãnh Nhan mặc đồ da màu đen.