CHƯƠNG 3

Ding dong…

Vương Nhất lại ấn chuông.

Vẫn không có ai ra mở cửa.

Thật là kỳ lạ, nhà họ Lý không thể không có một ai?

Vương Nhất nhìn vào trong, trong biệt thự không có động tĩnh gì, yên tĩnh, vắng lặng.

“Đến đây, đến đây…”

Cuối cùng, sau khi Vương Nhất ấn liên tục mấy cái, thì cũng có người đi ra.

Một ông lão bị gù, ho không ngừng, định mở cửa.

“Bác Trương.” Vương Nhất, cười chào hỏi.

Ông là quản gia của nhà họ Lý, luôn trung thành, tận tâm với Lý Thiên Dương.

“Cậu là….”

Động tác mở cửa của bác Trương đột nhiên dừng lại, sau đó cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mười giây, mới kích động nói: “Cậu là tiểu Nhất!”

Sau đó, rất nhanh, sắc mặt ông lại lập tức nghiêm túc, trở nên bi thương.

“Sao vậy, bác Trương?” Vương Nhất quan tâm hỏi.

“Haiz, cậu đến muộn rồi….”

Bác Trương bi thương nói: “Lão gia, ông ấy sợ là không xong rồi.”

Bùm….

Giống như sét đánh giữa trời, nụ cười trên mặt Vương Nhất đột nhiên cứng đờ.

Ba giây sau, biểu cảm của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, giống như một con dã thũ chọn người mà cắn, lạnh lùng nói: “Ba đã xảy ra chuyện gì?”

Sức khỏe của Lý Thiên Dương từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, mới có năm năm ngắn ngủi, sao có thể không xong rồi?

Lúc này, một cô gái tóc dài mặc một chiếc váy màu trắng, dáng người uyển chuyển, thướt tha, khoác tay một người đàn ông đẹp trai, trên người toàn là đồ hiệu cùng nhau đi ra: “Bác Trương, ai thế?”

Lúc nhìn thấy Vương Nhất, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, giống như gặp ma quỷ vậy, lùi về sau một bước: “Anh, anh là….Vương Nhất?”

“Mộng Đình, đã lâu không gặp.”

Vương Nhất lập tức thu lại sát khí ở trên người.

Cô ta chính là thanh mai trúc mã của Vương Nhất, Lý Mộng Đình.

“Sao anh vẫn chưa chết?” Sắc mặt Lý Mộng Đình hết đỏ lại trắng.

“Chuyện này nói ra rất dài.”

Vương Nhất không suy nghĩ nhiều, dù sao mình cũng đã mất tích năm năm.

“Vương Nhất….”

Chàng trai trẻ đẹp trai ở bên cạnh Lý Mộng Đình, đôi mắt lóe lên, giống như nhớ đến điều gì đó.