CHƯƠNG 90

“Cô nhắc tới cô ấy làm gì?” Vương Nhất có chút trách cứ hỏi.

“Thật xin lỗi, thiếu chủ.”

Lãnh Nhan lập tức cúi đầu, cẩn thận nói: “Vừa rồi Tiêu Thiết nói với tôi, Khương Nhã My của Ẩn Vu đã tới Thiên An một ngày trước, có lẽ là đến tìm thiếu chủ.”

“Cái gì?”

Sau khi biết đươc tin tức này, con ngươi của Vương Nhất hơi co lại, lập tức bật dậy từ ghế ngồi: “Nhã My tới Thiên An sao?”

“Đúng vậy.”

Lãnh Nhan không dám giấu giếm, nói đúng sự thật: “Sau khi thiếu chủ xuất ngũ, cô Khương đã đứng trước mộ đại ca Tiêu Minh không ăn không uống gần ba ngày ba đêm.”

“Vậy sao…”

Nghe thấy cái tên Tiêu Minh, vẻ mặt Vương Nhất cũng dần dịu lại.

Lãnh Nhan đạp ga, xe từ từ lăn bánh.

Vương Nhất nhìn ra ngoài cửa số, sắc mặt tối tăm.

Ba năm, nhưng vẫn không thể quên chuyện đó sao?

Nỗi đau trong thâm tâm bắt đầu tra tấn Vương Nhất.

Anh lấy một điếu thuốc ra từ trong túi, run rẩy bật lửa.

Trong làn sương khói lượn lờ, những suy nghĩ của Vương Nhất dường như đang trở lại đêm giông bão ba năm trước.

Đêm hôm đó, anh mất đi một chiến hữu cũng như một đại ca.

Đêm hôm đó, Khương Nhã My khóc đến ngất đi.

Đêm hôm đó, anh xuống dao giết người…

Mấy ngày liền không rơi xuống một hạt mưa, đều là màu đỏ.

Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là mất đi người anh em kia, vị đại ca của Vương Nhất, cũng như vị hôn phu chưa qua cửa của Khương Nhã My.

Tuy nhiên, vẫn chưa tìm thấy được thi thể của Tiêu Minh trên chiến trường, không biết còn sống hay đã chết, do đó biến thành một vụ án treo chưa được giải quyết.

Từ ngày hôm đó, Vương Nhất vẫn luôn thâm nhập điều tra tổ chức thần bí đã bắt đi Tiêu Minh có lai lịch gì.

Hai năm trôi qua, cuối cùng cũng có manh mối, là một tổ chức u linh có tên ‘Võng Lượng’.

Một lý do khác khiến Vương Nhất xuất ngũ cũng là vì điều tra chuyện này…

Thu hồi lại ánh mắt, Vương Nhất dập tắt điếu thuốc, ánh mắt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Thông báo cho mọi người bên dưới không được tiết lộ hành tung của tôi.”

“Đã rõ.”

Lãnh Nhan vừa lái xe vừa nói: “Chỉ là với thủ đoạn của Nhã My, khả năng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, dù sau thì từ khi không còn Tiêu Minh, ngài chính là ký thác tinh thần duy nhất của cô ấy…”

“Vậy đừng để cho cô ấy biết.”

Vương Nhất cắt ngang lời của Lãnh Nhan: “Tôi không muốn liên lụy đến cô ấy.”

“…”

Cả đường đi hai người không còn nói gì nữa.

Lãnh Nhan lái xe đến biệt thự Sơn Thủy, đó là nơi Vương Nhất ở tạm.