Thấy Dạ phi nương nương kiên trì, hai cung nữ đành phải bất đắc dĩ nói:” Vậy nô tỳ xin cáo lui trước , nếu nương nương có cần gì , cứ việc phân phó nô tỳ.”

“ Ừm, biết rồi.” Nàng gật gật đầu.

Huy phất tay, đem hai cung nữ kia đuổi ra phòng ngủ, nàng biết hai cô bé tuổi không đến mười lăm kia, nhất định là Xích Nhĩ Đa gọi tới hầu hạ nàng.

Không có người quấy rầy không gian một mình , làm cho thân mình cứng ngắc của nàng đang ngâm ở bồn nước mới dần dần thả lỏng, trầm tĩnh lại.

Nhẹ tay khoát những cánh hoa hồng đỏ tươi đang trôi lơ lửng, thoang thoảng phát ra hương thươm nhè nhẹ, cảm thấy áp lực đau đướn dần dần tiêu tán,hơn nữa ngâm mình trong bồn nước ấm áp, làm cho Dạ Thủy Linh thoải mái nhắm đôi mắt lại.

Nàng từ nhỏ đã yêu thích được ngâm mình trong bồn nước ấm áp như thế này,khó được cơ hội hưởng thụ, nàng đương nhiên không buông tha.

Nhiệt khí ở trong phòng hóa thành từng trận sương khói màu trắng , không lâu sau, trên trán nàng xuất hiện một lớp mồ hôi, đôi gò má phấn nộn lại đỏ ửng.

Nhìn thấy cảnh xuân lồ lộ trước mắt như thế này, đang chuẩn bị bước vào tẩm phòng Xích Nhĩ Đa nhìn thấy, làm cho hắn lâm vào mê hoặc.

Đang cùng Phó tả sử đàm luận xong việc quân tình, trên đường tiện ghé qua Xuân Tuyết các nơi nàng cư ngụ, , muốn nói thuận đường lại đây nhìn nàng, cách đó không xa hắn đã thấy hai cung nữ đang đứng trước cửa phòng làm lễ thỉnh an.

Xích Nhĩ Đa trước hết dùng ánh mắt ý bảo các nàng đừng lên tiếng, mới làm cho Dạ Thủy Linh không phát hiện hắn tiến vào, hắn đứng cách bồn tắm của nàng không xa, im lặng nhìn ngắm, lẳng lặng ở một bên thưởng thức cảnh đẹp mê người này.

Nhắm mắt trầm tư trong lòng nàng đang suy nghĩ, vì cái gì lại là nàng? Vì cái gì mà nữ tử kia muốn chọn nàng? Người nam nhân xuất hiện trong giấc mộng của nàng là ai? Những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong óc nhưng hoàn toàn không tìm được lời giải đáp.

Ai có thể đến nói cho nàng?! Chuyện hoang đường như thế tại sao lại phát sinh ở trên người nàng, cho dù nàng nói ra , cũng không có người sẽ tin tưởng !Ngược lại còn có thể nói nàng đã phát điên.

Nàng luôn miệng nói muốn chạy trốn, nhưng nàng có năng lực đi đến nơi nào!? Nàng ngay cả đến đây bằng cách nào cũng không biết, như thế làm sao trốn! Ở hơn nữa người ở đây lại không quen không biết, làm cho nàng càng cảm thấy vô lực......

Nàng không muốn ở lại đây làm Vương Phi của hắn ta a! ! Cũng không muốn giống như trong sách giáo khoa lịch sử, sống trong cuộc sống giả dối ở hoàng cung, ba ngàn hậu cung, phi tần tranh nhau tranh thủ tình cảm chỉ vì một người nam nhân, hợp lại ngươi chết ta sống có gì ý nghĩa!?

Tục ngữ nói: Ba ngàn chỉ sủng một thân, nên ba ngàn oán hận một thân, tuy rằng nàng hiện tại là mượn thân thể Thiệu Thủy Nguyệt thay “ nàng “ đến hợp thân, không ở cung đình của đại Đường .

Nhưng chuyện này cũng đâu có gì khác biệt?Xích Nhĩ Đa tuy rằng không phải hoàng đế, nhưng là có thực lực, hùng bá một phương, đứng đâu một tộc lớn,Xích Lung quốc có thể cũng đâu thua kém ba ngàn hậu cung của hoàng đế a.

Nếu không thì ít ra cũng có ba vợ bốn nàng hầu! Nàng mới không muốn trở thành một người trong số đó ......

Trầm tư trong suy nghĩ...... Mí mắt của nàng càng ngày càng nặng nề, thân thể không tự chủ càng ngày càng chìm đi xuống, nàng còn lại là hồn nhiên bất giác, ngay cả mũi và miệng của nàng đã ngập trong nước, trước mắt thấy nàng sẽ chết ngộp là lúc, đứng ở phía xa, Xích Nhĩ Đa nhanh chóng vươn tay đỡ nàng dậy.

Hắn đem đầu của nàng nâng lên,” Ngươi đang làm cái gì!?” Cũng may hắn có phát hiện đến nàng có chút không thích hợp, muốn tiến lên xem xét mới có thể đúng lúc đem nàng cứu lên từ trong nước.

Cố gắng thốt lên một tiếng “Vâng?” nàng đã ngâm nước lâu lắm, làm cho đầu nàng có chút cháng váng mơ hồ, nàng không biết là ai đang nói chuyện với nàng, nhưng mơ hồ cảm giác được có người dang nói gì với mình.

Thấy nàng không ý thức đáp lại, Xích Nhĩ Đa một tay cầm cánh tay bé nhỏ của nàng, đem nàng kéo vào lòng, tay còn lại vươn lên bức bình phong lấy cái áo lót màu hồng nhạt, choàng lấy thân mình của Dạ Thủy Linh .

Hắn thoải mái đem nàng đến ngồi trên ghế, khẽ nhướng mày, nữ nhân này...... Sao lại nhẹ đến thế!? Chẳng lẽ chưa ăn gì sao?Từ giờ trở đi hắn quyết định phải dưỡng béo nàng một chút, để cho nàng khi cùng hắn hoạt động trên giường không phải hở một chút là ngất xỉu, và cũng có thể vì hắn sinh hạ một tiểu oa nhi béo tròn mập mạp đáng yêu ….

Hắn ôm nàng đi về ghế quý phi gỗ lim ở giữa phòng, nhẹ nhàng đem nàng buông xuống.

Ở biên cương Phương Bắc này thời tiết nhiều năm băng hàn, cho dù hiện tại là mùa xuân, không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ không khí vẫn là vô cùng thấp.

Dạ Thủy Linh nằm ngửa ở ghế quý phi, không có sương mù ấm áp vờn quanh, hơn nữa không khí lạnh xuyên thấu qua áo lót mỏng manh trên người xâm nhập thẳng vào bên trong, thần chí cũng nháy mắt thanh tỉnh vài phần.

Xích Nhĩ Đa thấy vẻ đỏ ửng dị thường trên mặt nàng biến mất không ít, thế này mới lại tà cười nói:” Ngươi đây là đang câu dẫn ta sao?” Hắn ngồi ở bên người nàng, đại chưởng chế trụ thân thể nàng càng dán sát vào hắn.

Lý trí trở về Dạ Thủy Linh thế này mới cả kinh nhìn thấy, người trước mắt nói chuyện cùng nàng đúng là Xích Nhĩ Đa, cảnh giác đứng lên, nhưng cử chỉ này lập tức làm cho lớp áo lót khoác hờ kia lập tức rớt xuống.