Trong một biệt thự sang trọng ở thành phố Giang Bình trên tỉnh.

Một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế sofa da cao cấp, một tay cầm một ly rượu vang, một tay khác cầm điện thoại.

Nghe Ngụy Tường báo cáo, trên mặt anh ta không hề bất ngờ, chỉ cười nhạt: “Đã vậy, tôi sẽ tự mình đi gặp anh ta!”

Người thanh niên này tên là Mạnh Huy, chính là con cháu nhà họ Mạnh, một gia đình quyền thế trên tỉnh.

Sau khi cúp máy, Mạnh Huy hơi nhếch mép: “Cho tới lúc này, Mạnh Huy tôi thích gì, chưa bao giờ không có được.”

Bên kia, Dương Chấn vừa quay lại biệt thự, Chu Kim Hảo đã vội vàng chạy tới.

Bà ta nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra bên ngoài biệt thự, chẳng qua sau khi biết đối phương là người nhà họ Ngụy, bà ta làm gì dám ra ngoài chứ?

“Dương Chấn, cậu thành thật khai báo đi, trên người cậu còn bao nhiêu tiền?”

Chu Kim Hảo chẳng những không biết ơn Dương Chấn cho bà ta ở lại đây, trái lại bắt đầu nhớ thương túi tiền của Dương Chấn.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Vẻ mặt Tần Nhã tức giận. Dương Chấn có thể cho người nhà cô ở đây, trong lòng cô đã rất áy náy rồi. Nào ngờ Chu Kim Hảo vẫn không đổi được tính xấu.

Tần Yên châm chọc: “Chị, chị còn không biết tính mẹ thế nào à? Mẹ thấy anh rể có thể mua được biệt thự lớn như vậy, nhất định là nhớ thương túi tiền của anh rể rồi!”

“Mẹ làm vậy còn không phải vì con sao? Năm năm trước Dương Chấn thế nào, con còn không biết à? Trước khi lấy con, nó nghèo rớt mồng tơi, bây giờ có tiền cũng là tài sản chung sau khi các con cưới nhau.”

Chu Kim Hảo không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại còn nói với Tần Nhã ngay trước mặt Dương Chấn: “Cho nên một nửa những gì nó có bây giờ đều là của con. Nếu bây giờ không nói rõ ràng, chờ sau này ly hôn, chẳng phải con sẽ chịu thiệt thòi lớn à?”

Dương Chấn đã sớm hiểu được sự vô sỉ của Chu Kim Hảo, cũng quen rồi, cho nên sau khi Chu Kim Hảo nói ra lời này, anh không thấy có gì kỳ lạ.

Đối với anh, Chu Kim Hảo chỉ là con kiến, tính toán với người như vậy chỉ lãng phí thời gian.

“Mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy chứ?”

Tần Nhã không thể tin nổi: “Lại nói, Dương Chấn có bao nhiêu tài sản thì liên quan gì đến con? Nếu mẹ còn làm ầm ĩ một cách vô lý như thế, mẹ hãy dọn ra khỏi đây đi!”

Mặc dù Tần Nhã biết tính Chu Kim Hảo thế nào, nhưng sau khi nghe bà ta nói những lời này, cô vẫn vô cùng phẫn nộ.

Cô bị Chu Kim Hảo nói cho tức tới phát khóc. Tần Yên cũng tức giận: “Trong mắt mẹ chỉ có tiền thôi. Mẹ nói là vì chị, thật ra còn chẳng phải vì bản thân mẹ sao? Mẹ sợ ngày nào đó anh rể mất hứng đuổi mẹ ra ngoài, mẹ sẽ không thể ở trong biệt thự tốt như vậy nữa.”

“Câm mồm!” Chu Kim Hảo thẹn quá hóa giận: “Uổng công mẹ nuôi bọn con lớn như vậy, cả đám đều là lũ ăn cháo đá bát.”

Bà ta nói xong lại thở hổn hển, nhìn Dương Chấn: “Cậu đừng tưởng thế là xong. Nếu cậu không nói rõ ràng có bao nhiêu tài sản, tôi sẽ không để cho cậu được yên đâu.”

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Chu Kim Hảo xoay người đi về phòng của mình.

“Chị, chị đừng khóc, tức giận với người tham tiền như mẹ, chị có thể sẽ tức chết đấy.”

Tần Yên ôm Tần Nhã, cho dù đang an ủi chị nhưng hai mắt cô cũng đỏ hoe.

Dương Chấn thở dài. Có người mẹ như vậy, sao có thể dạy ra hai cô con gái hiểu chuyện như Tần Nhã và Tần Yên chứ?

Có lẽ từ trước đến nay bà ta chưa từng quản hai chị em, từ nhỏ các cô đều phải tự mình giải quyết tất cả, cho nên mới trở nên hiểu chuyện như vậy!

Chờ sau khi cả nhà thu dọn xong thì đã quá trưa.

Chu Kim Hảo lại khôi phục cuộc sống hưởng lạc trước đó, ngồi ở trên sô pha xem ti vi, bản thân hết ăn lại uống, trên bàn trà chất đầy vỏ trái cây và vỏ hoa quả khô, rõ ràng không định nấu bữa trưa.

“Chị, em ra ngoài ăn cơm, buổi chiều sẽ đi thẳng tới công ty.”

Sau khi Tần Yên thu dọn trong phòng của mình xong, cô đi tới phòng Tần Nhã đánh tiếng rồi rời khỏi Vân Phong Chi Đỉnh.

Tần Nhã còn chưa hết buồn, mắt đỏ hoe nói với Dương Chấn: “Dương Chấn, tôi xin lỗi. Mẹ tôi là người như vậy đấy. Mấy ngày nữa, tôi sẽ tìm một căn nhà bên ngoài cho bà ấy và ba tôi, để bọn họ dọn ra ngoài.”

Tần Nhã đã sớm bị Chu Kim Hảo vơ vét sạch. Cô đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa nhưng với tất cả tiền trong tài khoản còn chẳng mua nổi một căn hộ bình thường.

“Tiểu Nhã, tôi đã sớm nói rồi, em là vợ tôi, hễ là chuyện liên quan tới em cũng là chuyện của tôi.”

Dương Chấn dịu dàng nhìn Tần Nhã: “Không quan tâm mẹ em là người thế nào, chỉ cần mẹ không làm chuyện gì xin lỗi em và Tiếu Tiếu, tôi sẽ không làm gì mẹ.”

“Nhưng mẹ vẫn luôn làm chuyện có lỗi với anh.”

Trong lòng Tần Nhã cảm động, cũng thấy không đáng thay cho Dương Chấn.

Dương Chấn cười nhạt: “Vậy thì sao chứ? Mẹ không dám đánh, chỉ có thể nói cho sướng miệng, da mặt tôi dầy như vậy, mẹ mắng vài câu đã sao?”

“Phì!”

Tần Nhã cuối cùng cũng bị Dương Chấn nói cho phì cười, tức giận trừng mắt: “Da mặt anh đúng là dày thật.”

Nụ cười này vô cùng quyến rũ.

Dương Chấn ngây người nhìn trong giây lát. Lâu như vậy, hình như đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy Tần Nhã cười với mình.

“Trên mặt tôi đâu có nở hoa, anh nhìn gì chứ?”

Tần Nhã hơi xấu hổ khi bị Dương Chấn nhìn chằm chằm như vậy, trên gương mặt thoáng ửng hồng, trông rất đáng yêu.

“Em cười trông rất xinh!”

Dương Chấn cười thỏa mãn.

Tần Nhã bỗng nhiên thấy mũi hơi cay cay. Cô nhìn người đàn ông trước mắt mà không biết trong lòng mình có cảm giác gì, nhưng có thể chắc chắn là có áy náy.

Thật ra anh cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ một nụ cười của mình đã có thể làm anh thấy thỏa mãn như vậy.

Băng giá ở sâu trong trái tim Tần Nhã đã hoàn toàn tan chảy.

“Anh đi ăn cơm trưa với tôi!”

Tần Nhã hít mũi để che giấu tâm trạng của mình, môi hơi cong lên và kiêu ngạo nói.

Đây là lần đầu tiên Dương Chấn có tâm trạng tốt như vậy. Anh lái chiếc Phaeton khiêm tốn kia, dọc đường đi còn khe khẽ hát, ánh mắt đầy ý cười.

“Thật là ngốc!”

Tần Nhã bỗng nhiên cười thầm.

Sau khi ăn trưa xong, do Tần Nhã ra sức yêu cầu, Dương Chấn lại đưa cô tới tập đoàn Tam Hòa.

Đối với Tần Nhã, chỉ khi bản thân mình càng nỗ lực làm việc hơn, mới có thể xứng đáng với những gì Dương Chấn bỏ ra.

Bên kia, Tần Yên cũng cố gắng công việc gấp bội, chỉ mong có thể đuổi kịp bước chân của Dương Chấn.

Trong phòng họp lớn trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thần.

Lạc Khải ngồi trên ghế lãnh đạo, phía dưới đều là nhân viên trong chi nhánh.

“Hôm nay tôi tập trung mọi người lại đây họp là muốn tuyên bố việc bổ nhiệm nhân sự đầu tiên.”

Lạc Khải nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.

Trong sự chờ mong của mọi người ở đây, Lạc Khải tự mình tuyên bố việc bổ nhiệm: “Vì yêu cầu của việc phát triển kinh doanh trong công ty, sau khi công ty nghiên cứu đã quyết định bổ nhiệm nhân sự mới cho các đồng chí phía dưới, bây giờ tôi xin công bố.”

“Bổ nhiệm đồng chí Tần Yên lên đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Thần, giúp đỡ tổng giám đốc chủ trì công việc quản lý thường ngày của công ty.”

“Bổ nhiệm trên sẽ có hiệu lực bắt đầu từ ngày công bố quyết định!”

Quyết định bổ nhiệm vừa được công bố, tất cả mọi người đều chấn động. Ngay cả Tần Yên cũng vô cùng bất ngờ.

“Tổng giám đốc Lạc, tôi có ý kiến với việc bổ nhiệm lần này!”

Đúng lúc này, chợt có người đứng lên, thể hiện sự bất mãn đối với việc bổ nhiệm ngay trước mặt mọi người.