Anh em của Lưu Khải đều tỏ vẻ thản nhiên, không hề bất ngờ một chút nào cả, dường như đã quen với cảnh tượng như thế rồi.

Dương Chấn hơi kinh ngạc, không ngờ Lưu Khải lại hung hăng như thế, cho dù đây là địa bàn của ông ta đi chăng nữa, một khi nổ súng thì cũng sẽ không thoát khỏi liên hệ với bản thân ông ta.

Vương Cường muốn xoay họng súng cũng không còn kịp nữa, nhưng hắn ta chẳng hề sợ hãi, chỉ cảm thấy hận, không cam tâm.

“Đùng!”

Vào lúc ngón trỏ của Lưu Khải định bóp cò súng, một lá bài lập tức bay vút ra với khí thế mạnh mẽ, cuốn theo tiếng gió vù vù.

“Bốp!”

Ông ta vẫn còn chưa kịp bóp cò súng, đột nhiên cổ tay đang cầm súng của ông ta bị gãy, súng rơi ra khỏi tay rớt xuống mặt đất, bên cạnh là một tấm bài dính đầy máu.

“Á…”

Tiếng kêu gào đau đớn lập tức vang vọng khắp gian phòng riêng.

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Dương Chấn, ánh mắt bọn họ đều toát ra vẻ hoảng sợ, không biết Dương Chấn đã cầm xấp bài trong tay từ lúc nào, bây giờ đang không ngừng chơi đùa.

Đầu trọc của Vương Cường như thể vừa mới tắm, mồ hôi không ngừng chảy xuống, nhỏ vào trong mắt, đến bây giờ hắn ta mới chơm chớp mắt.

Đám anh em của Lưu Khải đều run rẩy.

Ban nãy Vương Cường dí súng vào đầu Lưu Khải, ép bọn họ bỏ lên bàn, bây giờ không có ai dám đi lấy.

Lưu Khải ôm cánh tay phải đã mất đi bàn tay, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu gào nhanh chóng tắt ngúm, bởi vì ông ta đã ngất xỉu rồi.

Kể từ lúc Dương Chấn theo Lưu Khải vào gian phòng riêng, rất nhiều người hóng hớt đều đứng bên ngoài chờ đợi kết quả, không ngờ chẳng thấy Dương Chấn bước ra mà lại nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

“Dám gây chuyện trong địa bàn của anh Khải, đúng thật là không biết tự lượng sức mình, lần này thì hay rồi, chắc hẳn đã bị anh Khải phế.”

“Tiếng kêu nghe thảm ghê, xem ra thằng nhóc ấy đã bị thương nặng, chứ bằng không sao lại kêu thảm như thế được.”

“Tiếng kêu gào thảm thiết ngừng rồi kia kìa, xem ra ông ta đã ngất đi rồi.”

Những người hóng hớt ở bên ngoài đều xầm xì bàn tán với nhau.

Chỉ có điều nghe tiếng kêu gào ấy, vốn dĩ không đoán được là người nào, nhưng trong tình huống như thế này, không có ai nghĩ rằng người gào thét lại chính là Lưu Khải.

Vốn dĩ Tần Nhã cảm thấy thấy hết sức lo lắng, bây giờ cô lại còn lo lắng hơn nữa, cô rất quen thuộc giọng nói của Dương Chấn, tiếng kêu này không giống với tiếng của anh, nhưng ngoại trừ Dương Chấn ra, trong phòng riêng chỉ toàn là người của Lưu Khải mà thôi.

Tần Nhã cũng không nghĩ được nhiều như thế, cô nhấc chân muốn chạy vào trong phòng riêng, nhưng có hai tên vệ sĩ của Vương Giả Chi Thành đứng đó, cô không thể vào trong được.

“Ông tên gì?”

Đột nhiên Dương Chấn quay sang hỏi Vương Cường.

Ban đầu lúc còn ở Bất Dạ Thành, Vương Cường đã cảm thấy Dương Chấn không đơn giản, hôm nay anh dùng một lá bài chặt đứt bàn tay của Lưu Khải, thế đã xác nhận được suy nghĩ trong lòng hắn ta.

Bây giờ nghe Dương Chấn hỏi như thế, hắn ta run rẩy rồi quỳ phịch xuống đất, quỳ hai gối ngay chân Dương Chấn, hắn ta cúi đầu, giọng nói vừa có vẻ cung kính vừa có vẻ trịnh trọng: “Tôi tên là Vương Cường, kể từ ngày hôm nay, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”

Những người khác nhìn thấy thế, ai nấy đều kinh ngạc.

Vương Cường không có thực quyền trong Vương Giả Chi Thành, quản lý thứ hai chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi, nhưng trước kia ông ta nắm quyền Bất Dạ Thành, cũng là một người tương đối nổi tiếng ở Giang Châu, bây giờ lại quỳ trước chân thanh niên này.

Mặc dù Dương Chấn sử dụng một lá bài chặt đứt bàn tay của Lưu Khải, thế nhưng bọn họ vốn chẳng rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng lá bài chỉ là lớp vỏ ngoài, thứ chặt đứt bàn tay của Lưu Khải lại là thứ khác.

Bởi thế mặc dù bọn họ sợ hãi Dương Chấn, thế nhưng sẽ không giống với Vương Cường, quỳ xuống đất thần phục.

Mặc dù Lưu Khải đứt một bàn tay, nhưng ông ta vẫn còn sống, có thể khống chế Vương Giả Chi Thành một lần nữa.

Dương Chấn không hề để ý, chỉ cười híp mắt rồi nói với Vương Cường: “Ông đứng lên trước đi!”

“Vâng thưa anh Dương!”

Vương Cường cung kính đáp lại một tiếng, rồi sau đó hắn ta mới đứng dậy.

Bây giờ Dương Chấn chậm rãi đứng dậy, anh đảo mắt nhìn những người có mặt ở đây với ánh mắt bình tĩnh, đột nhiên chỉ tay vào người Vương Cường rồi nói: “Kể từ ngày hôm nay, Vương Giả Chi Thành sẽ được giao lại cho Vương Cường quản lý, ai có ý kiến gì hay không?”

Nghe thấy thế, Vương Cường mừng húm, ông ta chắn chắn rằng Dương Chấn không phải là người tầm thường, ông ta phục anh sát đất, thầm chắc chắn rằng chỉ cần có câu nói của Dương Chấn, hắn ta sẽ là Vương của tất cả khu vui chơi giải trí trong Giang Châu.

“Đại ca của bọn tôi vẫn con chưa chết! Các người muốn chiếm Vương Giả Chi Thành sao? Chẳng xem chúng tôi ra gì cả.”

Dương Chấn vừa mới nói dứt lời, người đàn ông trung niên được gọi là lão tam chợt lên tiếng, giọng nói toát ra vẻ khinh thường.

“Nếu như ông có ý kiến, thế thì…”

Dương Chấn lên tiếng, anh vẫn còn chưa nói dứt lời, lá bài kẹp giữa hai ngón tay lập tức bay vút ra.

“Bốp!”

“Ông đi chết đi!”

Đến bây giờ Dương Chấn mới nói hết câu.

Tất cả mọi người đều quay nhìn về hướng kia, chỉ thấy lão ta trợn tròn mắt, một vệt máu mỏng xuất hiện trên cổ hắn ta, máu tươi dần dần chảy ra từ đường rạch mỏng ấy, chỉ trong hai giây, máu tươi tuôn trào.

Cơ thể lão ta đổ xuống mặt đất, co rút vài lần rồi triệt để im ắng, hai mắt hắn ta vẫn còn trợn trừng, sự hoảng sợ đong đầy trong ánh mắt, cũng xem như là ghi lại hình ảnh trước lúc chết.

Lá bài ban nãy của Dương Chấn đã cắt đứt bàn tay của Lưu Khải, đại ca trong Vương Giả Chi Thành, mà vào giây phút này, tất cả sự nghi ngờ trong lòng bọn họ đều tan biến hết, trong ánh mắt chỉ còn sót lại vẻ sợ hãi.

Vương Cường cũng lớn giọng gào thét, cảm thấy trái tim mình không còn chịu đựng nổi nữa.

Chỉ tùy tiện ném một lá bài thôi mà đã cướp đi một mạng người.

Con người có thể làm đến mức này hay sao?

“Phịch!”

Mười mấy người đua nhau quỳ trên mặt đất, ai nấy cũng chen nhau mà nói: “Kể từ ngày hôm nay, chúng tôi chỉ làm trâu làm ngựa cho cậu Dương, xin nghe lời cậu Dương!”

Dương Chấn không buồn nhìn bọn họ mà chỉ nhìn Vương Cường, anh nói: “Tôi chừa mạng của Lưu Khải lại cho ông!”

“Dạ, cảm ơn cậu Dương!” Vương Cường vội vàng nói.

Sở dĩ Dương Chấn không giết Lưu Khải chẳng phải vì anh từ bi, loại người ông ta không từ bất kỳ việc ác nào, chết thì chết thôi, nhưng anh có thể nhận ra khát khao muốn giết chết Lưu Khải trong mắt Vương Cường.

Chỉ mỗi chuyện cướp đi Bất Dạ Thành thôi không đủ để khiến cho Vương Cường khao khát giết ông ta đến vậy, chắc chắn vẫn còn thù hận lớn lao nào khác nữa.

Vừa mới nói dứt lời, Dương Chấn sải chân bỏ đi ngay, lúc bước đến cửa, đột nhiên anh khựng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Kể từ ngày hôm nay, tất cả khu vui chơi giải trí ở Giang Châu không được phép kinh doanh hoạt động phi pháp nào nữa, nếu như để tôi phát hiện ra giao dịch sex, bài bạc hay ma túy, tôi sẽ hỏi tội anh!”

Vương Cường run rẩy, tất nhiên ông ta biết Dương Chấn đang dặn dò mình, hắn ta sợ đến nỗi quỳ xuống mặt đất đảm bảo: “Cậu Dương cứ việc yên tâm, chắc chắn sẽ không kinh doanh phi pháp nữa đâu.”

Cho dù là bất kỳ lúc nào, Dương Chấn cũng không quên thân phận của mình.

Sex, bài bạc và ma túy khiến cho vô số người tử vong, anh không thể nào khiến cho mỗi người từ bỏ chúng, nhưng có thể khiến cho những thứ ấy biến mất khỏi Giang Châu.

Dương Chấn tùy tiện cầm mặt nạ lên, đeo lại đàng hoàng rồi đi ra ngoài.

Lúc cánh cửa phòng riêng mở rộng, Dương Chấn ung dung bước ra ngoài, những người vây quanh hóng chuyện chờ kết quả đều kinh ngạc.

Dương Chấn còn sống mà bước ra ngoài đây, thế thì tiếng kêu thất thanh ban nãy là của ai?

Dương Chấn đang định tìm Tần Nhã, đột nhiên ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, rồi sau đó một bóng người mềm mại sà vào lòng mình, ôm chầm lấy anh.