“Anh rể!”

Tần Yên lớn tiếng gào thét, nước mắt như nước lũ vỡ đê, nhất thời tuôn rơi đầy mặt.

“Ha ha…”

Nhưng Vương Ngạn Quân lại phá lên cười: “Không ngờ trên đời này lại có hạng người ngu xuẩn đến thế, anh ta thật sự cho rằng tôi sẽ thả Tần Yên, ha ha…”

Lúc này, mắt Tần Yên trống rỗng thẫn thờ, mặt đầy tuyệt vọng.

Trong đầu cô như một thước phim đang tua nhanh những hình ảnh về Dương Chấn.

Cô nhớ tới hôm đầu tiên Dương Chấn mới về Giang Châu, cô đã sỉ nhục anh.

Rồi cô bị Tần Luân tính kế, lúc cô suýt bị làm nhục, là anh đã tới cứu cô.

Có lần cô một mình đi tới quán bar uống rượu, Dương Chấn đã âm thầm cử người bảo vệ cô.

Và còn rất nhiều những hình ảnh khác, đều là Dương Chấn bảo vệ và hy sinh cho cô, cô càng nghĩ càng đau lòng, ánh mắt cũng dần trở nên sắc bén.

“Vương Ngạn Quân, chẳng phải anh muốn chết à? Được, tôi chết cùng anh!”

Cô bỗng nhìn Vương Ngạn Quân với vẻ mặt kiên quyết, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Vương Ngạn Quân vốn tới tìm Tần Yên để quay về bên cô, nhưng bị cô từ chối, nên mới nghĩ tới việc kéo cô cùng chết.

Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Chấn nhảy xuống dưới, anh lại hối hận, không muốn chết nữa.

Thấy ánh mắt kiên quyết của Tần Yên, cả người anh không khỏi run lên: “Tần Yên, nếu tên đầu sỏ đã chết rồi, thì sau này chúng ta hãy sống thật tốt, được không? Em yên tâm, anh nhất định sẽ yêu thương em cả đời!”

“Anh đừng hòng!”

Tần Yên đầy thù hận đáp, nói xong, không biết cô lấy đâu ra can đảm, kéo Vương Ngạn Quân cùng nhảy xuống dưới.

“Á…”

Vương Ngạn Quân cảm thấy cơ thể mất hết trọng lực, nên sợ hãi hét lớn.

Nhưng Tần Yên lại chẳng hề sợ hãi, cô nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, như đang muốn giải thoát.

“Vụt!”

Nhưng trong nháy mắt cô sắp rơi xuống, một vòng tay ấm áp bỗng ôm lấy cô, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

“Anh rể!”

Tần Yên nhất thời vui mừng đến phát khóc.

“Xoảng!”

Giây tiếp theo, bên tai cô vang lên tiếng thủy tinh vỡ, rồi Dương Chấn ôm cô nhảy vào cửa sổ, vững vàng tiếp đất.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, khiến Tần Yên cảm thấy mình đang nằm mơ.

Cô vốn tưởng rằng Dương Chấn nhảy lầu chết rồi, ai ngờ anh không những không chết, mà còn cứu cô nữa.

Hai phút trước.

Lúc Dương Chấn nhảy xuống từ sân thượng, mấy người đứng xem ở bên dưới đều hoảng sợ.

Nhưng Dương Chấn không hề rơi xuống, mà lúc anh nhảy xuống đã nắm lấy rìa ngoài cửa sổ tầng cao nhất.

Sau đó, Vương Ngạn Quân và Tần Yên cùng ngã xuống, trước sự khiếp sợ của mọi người, Dương Chấn bỗng ôm lấy Tần Yên đang rơi xuống, rồi hai người nhảy vào cửa sổ.

Dương Chấn và Tần Yên đều được cứu, nhưng Vương Ngạn Quân thì không may mắn như thế, anh ta rơi xuống từ tầng 16, dù nhân viên cứu hộ đã bơm đệm hơi cứu nạn dày cộm ở dưới đất, nhưng anh ta vẫn bất tỉnh ngay, sống chết không rõ.

Trong văn phòng ở tầng cao nhất, Tần Yên ngơ ngác nhìn Dương Chấn, hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn như mưa.

“Anh rể, em có thể ôm anh một lát không?”

Tần Yên bỗng nghẹn ngào nói, người cô vẫn đang khẽ run lên.

Dương Chấn nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, khẽ thở dài, rồi tiến lên một bước, ôm cô vào lòng: “Nếu em muốn khóc thì cứ khóc lớn đi!”

“Hu hu…”

Tần Yên không thể kiềm nén cảm xúc được nữa, bắt đầu khóc lớn.

Dương Chấn ôm cô không hề mang theo chút tình cảm nam nữ, trong mắt anh, Tần Yên là em gái Tần Nhã, nên cô cũng là em gái, người thân của anh.

Cô vừa mới trải qua sự uy hiếp, rồi ranh giới sống chết, gần như đa số mọi người đều không trải qua chuyện này trong đời, nhưng chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi, một cô gái hơn 20 tuổi như cô lại trải qua hết.

Có thể tưởng tượng được, giờ chắc chắn tâm trạng Tần Yên đang rất suy sụp, nên cô cần một vòng tay để trút ra hết.

Một lúc sau, Tần Yên mới từ từ tỉnh táo lại từ sự sợ hãi, nhưng vòng tay Dương Chấn quá ấm áp, làm cô không nỡ rời xa.

Nhưng nghĩ đến Tần Nhã và Tiếu Tiếu, dù cô luyến tiếc đến đâu cũng phải rời xa không chút do dự.

“Anh rể, em xin lỗi, em đã làm bẩn áo của anh rồi, tối nay về nhà, em sẽ giặt giúp anh.”

Thấy áo sơ mi trắng trước ngực Dương Chấn đã ướt một vũng lớn, Tần Yên cúi đầu nói nhỏ.

Dương Chấn cười đáp: “Được!”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, nhân viên cứu hộ đã chạy tới.

Thấy Dương Chấn và Tần Yên đều không sao, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô Tần và cậu thanh niên này, hai người không sao chứ?”

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đi tới hỏi.

Tần Yên lắc đầu đáp: “Tôi không sao, lúc nãy cảm ơn các ông.”

“Cô Tần đừng khách sáo, đây là nghĩa vụ của chúng tôi.”

Người đàn ông trung niên đáp lại ngay: “Nếu hai người không sao, thì mời hai người theo tôi một chuyến, dù gì chuyện lúc nãy cũng ảnh hưởng nghiêm trọng, nên chúng tôi phải làm tường trình.”

Dương Chấn nhíu mày, đang định từ chối, thì Tần Yên bỗng lên tiếng trước: “Được, giờ chúng tôi sẽ đi tới đó!”

Rất nhanh, hai người đã được dẫn đến nơi làm việc, bọn họ cũng không làm khó hai người, mà chỉ làm đúng trình tự, tường trình xong thì để hai người rời đi.

“Chiều nay em đừng tới công ty nữa, anh sẽ ra ngoài giải sầu cùng em.”

Sau khi ra ngoài, Dương Chấn bỗng lên tiếng nói.

Chuyện hôm nay nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Tần Yên, nếu không để cô trút ra hết, chắc chắn sẽ tạo bóng ma tâm lý rất lớn cho cô.

“Nếu anh rể nhiệt tình mời mọc như thế, tất nhiên em sẽ không khách sáo rồi!”

Tần Yên cười hì hì nói, mặc dù vẻ mặt cô rất bình thường, nhưng Dương Chấn vẫn cảm nhận rất rõ sự bất ổn trong lòng cô.

Đúng lúc này, điện thoại Tần Yên đổ chuông, là Tần Nhã gọi tới.

“Yên, em không sao chứ?”

Tần Nhã vừa gọi tới đã sốt sắng hỏi, rõ ràng chuyện ở tập đoàn Nhạn Chấn đã truyền ra bên ngoài.

Tần Yên vội đáp: “Chị, em không sao rồi, chị đừng lo lắng!”

“Tổng giám đốc Tần, đã tới giờ họp với đối tác rồi.”

“Được, tôi biết rồi.”

“Yên, em chắc chắn mình không sao chứ?”

Tần Yên đã nghe thấy đầu bên kia Tần Nhã rất bận rộn, nên cười nói: “Chị, em thật sự không sao, anh rể đang ở cạnh em đây, đúng rồi, chị, anh mượn anh rể nửa ngày nha, chị không có ý kiến gì chứ?”

Sau khi nói ra mình đang ở bên Dương Chấn, Tần Yên mới nhẹ nhõm hơn nhiều, bằng không cô sẽ giống như người lén lút qua lại với anh rể mình.

“Dương Chấn cũng ở đó à? Giờ chị hơi bận, nếu có anh ấy ở đây thì chị yên tâm rồi, chiều nay em đừng đi làm nữa, bảo Dương Chấn dẫn em ra ngoài giải sầu đi.”

Tần Nhã đáp lại không chút do dự.

Trong lòng Tần Yên cảm động, lúc này chỉ có chị là người quan tâm cô nhất, còn có anh rể nguyện ở bên cô.

“Vậy em cảm ơn chị! Chị cứ yên tâm làm việc đi, chiều này em và anh rể sẽ cùng nhau đi đón Tiếu Tiếu về.” Tần Yên cười nói.

“Được, vậy chị đi họp trước đây!” Tần Nhã nói xong thì cúp máy.

Được Tần Nhã cho phép ở bên Dương Chấn, Tần Yên chẳng còn gánh nặng tâm lý nào nữa.

“Em muốn đi đâu?”

Dương Chấn cười hỏi.

“Khu vui chơi! Em muốn ngồi tàu lượn siêu tốc và nhảy bungee!” Tần Yên vui vẻ nói.

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Dương Chấn cười dịu dàng.

Cả buổi chiều, Dương Chấn luôn ở bên cô, để mặc cô điên cuồng.

Trong khu vui chơi Giang Châu, dù là tàu lượn siêu tốc hay nhảy bungee, hễ là hạng mục kích thích thì đều có thể nhìn thấy bóng dáng Tần Yên.

Dương Chấn cũng bị cô kéo lên chơi cùng, bên tai anh không ngừng vang lên tiếng hét của Tần Yên.

Đến khi gần tới giờ đón Tiếu Tiếu, hai người mới chuẩn bị ra về.

Lúc hai người định rời đi, thì mắt Dương Chấn bỗng lạnh lẽo, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, nói với Tần Yên: “Em đứng đây đợi anh một lát, anh đi vệ sinh tý đã!”

Nói xong, anh không đợi Tần Yên phản ứng lại, đã đi về một phía.

“Anh rể, chẳng phải nhà vệ sinh ở đây à?”

Tần Yên chỉ vào nhà vệ sinh công cộng bên cạnh, nhưng Dương Chấn đã đi xa rồi, nên chẳng hề nghe thấy.

“Thôi xong rồi, mình bị phát hiện rồi!”

Cách đó không xa, một bóng người trẻ tuổi thấy Dương Chấn đang đi về phía mình, nên cất máy ảnh SLR, định xoay người bỏ chạy,