Tại bến tàu Long Mã cạnh bờ sông Thanh Vân, khu Đông Thành.

Khác với bến tàu bỏ hoang Phi Ngư, nơi này là một bến tàu vẫn vận hành nhờ việc neo đậu tàu thuyền, còn có thêm không ít công xưởng đang hoạt động và nhiều nhà kho tích trữ hàng hóa với sức chứa khủng khiếp.

Nơi này là sản nghiệp dưới trướng nhà họ Chu ở thành phố Thanh Vân.

Không thấy bóng dáng của công nhân thường ngày làm việc ở công xưởng và bến tàu đâu cả, nơi này đã được “dọn sạch” rồi.

Trên khoảnh đất rộng rãi đổ xi măng bên cạnh bến tàu, mấy chục chiếc xe việt dã đỗ ngay hàng thẳng lối, trong xe toàn những người đàn ông cường tráng, đội xe của hai bên dường như đang so kè với nhau.

Chính giữa là một chiếc bàn, có hai người đang ngồi đối diện nhau ở đó.

Thẩm Tam mặc áo sơ mi hoa, tay nắm chuỗi phật châu, ở phía đối diện là một chàng trai trẻ tuổi với khí chất âm u lãnh đạm, mặc áo jacket nâu, ánh mắt vô cùng hiểm độc.

Trên sàn đấu ở bên cạnh, một người đàn ông vai u thịt bắp cầm đao đang hăng máu đâm chém với một người đàn ông trẻ tuổi chừng trên dưới ba mươi, ánh đáo chớp nhoáng lòe lòe, chiêu nào cũng là chiêu trí mạng, toàn nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ mất hồn mất vía.

“Keng!”

Đúng lúc này, thanh đao trên tay người đàn ông vai u thịt bắp kia đột ngột bị đối phương dùng tay không bẻ gãy thành hai mảnh, rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng; ngay sau đó, người đàn ông to lớn bị đạp bay ra khỏi sàn đấu, nặng nề rơi xuống đất, ọc ra một búng máu tươi, rồi bất tỉnh nhân sự.

Bốp bốp!

Chàng thanh niên mặc áo jacket màu nâu vỗ tay và cười ha hả.

“Đánh hay lắm!”

“Tam Gia à, người bên anh chẳng có đứa nào đánh đấm cho ra hồn.” Chu Bân cười nham hiểm, không buồn che giấu vẻ đắc ý trên gương mặt: “Một mình thầy Lưu cũng đã đánh gục mười mấy kiện tướng của anh rồi. Đến cả hai vị sư huynh của thầy Lưu cũng không có cơ hội ra tay nữa kìa!”

Sắc mặt Thẩm Tam rất khó coi, gã liếc nhìn mười mấy tay đấm có tiếng trong thế giới ngầm cùng các cao thủ giang hồ khác nằm la liệt trên nền đất ngay sau lưng mình, thậm chí có người vừa lăn lộn vừa rên la ầm ĩ, tất cả đều mất hết sức lực, bị đánh gãy tay, gãy chân hoặc tàn phế.

Theo lời dặn của Lâm Ẩn, Thẩm Tam hẹn Chu Bân ra quyết chiến, tuân thủ quy tắc giang hồ xưa, đôi bên phái người ra giao đấu, quyết định địa bàn ở khu Đông Thành. Thế mà thật không ngờ rằng, mười mấy tay đấm rất mạnh từng tung hoành trên các sàn đấm bốc ngầm và mấy người học võ tại các võ quán giang hồ, không một ai có thể trụ lại được.

Trong tay Chu Bân có ba cao thủ võ thuật Trung Hoa, nghe nói ba người này còn là sư huynh đệ đồng môn, chỉ mới phái sư đệ họ Lưu với thân thủ kém nhất ra giao đấu đã thắng mười mấy vòng liên tiếp, người của gã cầm đao cũng không địch nổi “tay không tấc sắt” của người ta.

“Tam Gia à, tôi thấy bên anh cũng chẳng còn ai dám bước ra đấu nữa đâu!” Chu Bân thổi thổi chén trà nóng, nở nụ cười đắc ý: “Tôi kính trọng anh như một nhân vật Bào Ca* lão làng của thế hệ trước mà! Thế này đi, va-li tiền này coi như tiền trà nước cho các anh em, sau này, đừng đến khu Đông Thành nữa nhé!”

(Bào Ca, tức Ca Lão Hội, một tổ chức bang hội dân gian hưng thịnh trong thời kỳ dân quốc.)

Nói rồi, Chu Bân búng tay một cái, tên vệ sĩ người nước ngoài ở phía sau hắn ta ném một chiếc va-li đen thùi lùi lên bàn; sau khi mở ra, bên trong là những xấp đô-la Mỹ mới tinh tươm.

“Đây là một triệu đô-la Mỹ, mang đi đi, không tiễn nhé.” Chu Bân vênh váo nói, tỏ vẻ chắc chắn ăn tươi nuốt trọn được Thẩm Tam.

“Hừ! Chỉ có một dúm tiền như thế này mà cũng muốn nuốt cả khu Đông Thành? Đúng là mơ hão!” Thẩm Tam hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn liếc mắt nhìn va-li tiền trên bàn: “Chu Bân, nếu cậu chưa muốn chết, lập tức dẫn người rút lui khỏi khu Đông Thành này, chậm trễ sẽ không còn cơ hội đâu!”

Chu Bân cười lạnh, đanh giọng đáp: “Thẩm Tam, dù quang minh chính đại hay ném đá giấu tay anh cũng không xơi được tôi đâu, đánh nhau trên sàn đấu cũng anh cũng không trụ nổi, chỉ với mấy khẩu súng trường đó, định đọ hỏa lực với tôi à?”

“Đừng khiêu khích khả năng nhẫn nhịn của tôi! Anh vẫn chưa chịu dẫn người cút ra khỏi khu Đông Thành à? Còn chờ gì nữa?”

Sắc mặt Thẩm Tam rất khó chịu, gã trầm giọng đáp: “Cậu muốn nuốt chửng khu Đông Thành này, phải hỏi xem đại ca của tôi có đồng ý không!”

“Anh dọa tôi đúng không?” Chu Bân ném chén trà xuống bàn.

Ruỳnh!

Hai người đàn ông trung niên mặc võ phục màu trắng vốn luôn đứng bên cạnh Chu Bân đột nhiên lao ra, nhanh như một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã kiềm chặt hai bên vai của Thẩm Tam, đè gã chết cứng lên mặt bàn, không thể cựa quậy được.

Hai vệ sĩ đi theo Thẩm Tam vừa mới rút súng ra đã bị hai kẻ kia đạp cho ngã ngửa một góc một trăm tám mươi độ ra phía sau, nằm vật ra đất ói máu không ngừng, súng trong tay văng ra ra mười mấy mét.

“Dọa tao à? Tao là người của nhà họ Chu, cả cái bến tàu này đều thuộc về sản nghiệp nhà họ Chu!” Chu Bân đánh giá Thẩm Tam bằng biểu cảm khinh khỉnh, “Đại ca nhà mày là ai thế, hả? Có to hơn được nhà họ Chu của tao không?”

“Đại ca của tao chưa tới, mày dám động vào tao chắc?” Thẩm Tam lạnh giọng đáp lại, tuy gã bị ấn lên bàn, nhưng khí thế vẫn không hề giảm sút.

Hơn hai mươi chiếc xe màu đen trông rất khí phách ở phía xa xa cùng chạy tới, dừng lại phía sau Thẩm Tam, người trên xe rục rịch, chuẩn bị hành động.

Chu Bân nheo mắt, ngờ vực hỏi: “Đại ca của mày là ai?”

“Lâm Ẩn.” Thẩm Tam gằn giọng đáp.

“Lâm Ẩn?” Chu Bân tỏ vẻ thận trọng, hắn ta bắt đầu suy ngẫm, nghĩ tới một nhân vật lớn mang họ Lâm ở thành phố Thanh Vân này, bởi dẫu sao cũng là người được Thẩm Tam của Nam Thành nhận làm đại ca chắc chắn không thể tầm thường.

“Đại ca Lâm Ẩn mà mày nói chẳng lẽ là thằng ở rể nổi tiếng vô tích sự của nhà họ Trương hả?” Chu Bân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, biểu cảm lập tức trở nên khinh thường, hắn ta bật cười ha hả: “Thẩm Tam à, mẹ kiếp, mày muốn dọa tao cũng không biết đường chọn đứa nào tai to mặt lớn hơn à? Tao vừa từ nước ngoài trở về đã nghe thấy đám con ông cháu cha đồn đãi về danh tiếng của thằng vô dụng Lâm Ẩn rồi, quả đúng là nổi như cồn đấy!”

Thẩm Tam cười lạnh, không thèm đáp lời, tụi bây không biết bộ mặt thật của anh Lâm tàn nhẫn đến mức nào đâu, những người dám coi anh Lâm là một thằng vô dụng trước nay không bao giờ có kết cục tốt đẹp!

“Thú vị đấy nhỉ! Mày gọi Lâm Ẩn tới đây, tao cũng muốn gặp gỡ cái thằng vô dụng nổi như cồn ấy một lần cho biết!” Chu Bân nói với vẻ mặt khinh thường

Soạt soạt soạt soạt!

Đúng lúc này, từ trên bầu trời vang lên những âm thanh hỗn tạp.

Trên dòng sông Thanh Vân, sóng to gió lớn cuồn cuộn, giữa khúc sông, một chiếc trực thăng màu đen với cánh quạt lớn quay tít đang từ từ hạ cánh xuống.

Chu Bân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng kia, tất cả ánh mắt của những người đàn ông đang ngồi trên xe việt dã cũng đổ dồn về phía đó.

Trong thực thăng, hiếm thấy có lần nào Lâm Ẩn mặc áo măng-tô màu đen như lần này, anh giữ vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập sát ý, dập tắt điếu thuốc trong tay, bước tới trước cửa của trực thăng, mở cửa buồng lái, một trận gió mạnh thổi thốc tới, thổi tung mái tóc đen nhánh của anh.

“Anh Lâm, Thẩm Tam Gia đang đàm phán cùng Chu Bân ở phía dưới, trực thăng còn khoảng ba phút nữa sẽ hạ cánh và tiếp đất, anh ngồi đợi chốc lát nhé.” Phi công lái trực thăng có biệt hiệu Phi Hổ nói với anh, không hiểu anh Lâm đang muốn làm gì.

“Không cần đợi thêm!”

Lâm Ẩn lạnh lùng nói xong, anh sải bước, đón đầu ngọn gió.

“Á!”

Phi Hổ sợ đến mất mật, hai tay suýt chút nữa đã mất đi khả năng điều khiển, trực thăng rung lắc trong chốc lát, hai mắt của cậu chàng nhìn chằm chằm vào cửa khoang lái, không dám tin vào điều mình vừa nhìn thấy.

Anh ta ước lượng bằng mắt rồi biến sắc hẳn, trực thăng vẫn còn cách mặt đất mấy chục mét, gần bằng độ cao của tòa nhà mười tầng rồi! Một người sống sờ sờ có thể nhảy từ đây xuống sao?

Chu Bân ở bên dưới cũng nhìn đến đờ đẫn, tất cả mọi người trợn mắt há miệng, nhìn chằm chằm vào bóng người đang “bay” từ trên trực thăng xuống.

Độ cao này chắc phải khoảng mười tầng nhà rồi nhỉ? Người bình thường nhảy xuống từ tầng hai tầng ba thôi đã chết dở sống dở rồi!

Rầm!

Một chàng trai trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống, đáp ngay khoảnh đất xi-măng, cúi người chống một tay xuống nền đất, áo măng-tô tung bay, sau đó anh đứng thẳng dậy, bàn tay đeo găng tay đen xách theo một chiếc va-li bằng bạc, bước từng bước về phía Chu Bân.

Chàng trai khoác áo măng-tô màu đen, vạt áo bay bay, mái tóc rối tung theo gió, đôi mắt bắn ra ánh nhìn lạnh lùng kinh hồn đoạt vía, có thứ sát ý găm thấu xương khiến người ta khiếp đảm.

Chu Bân sợ đến mức bay mất nửa hồn, hai mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào chàng trai bí ẩn từ trên trời bay xuống.

“Mày! Mày rốt cuộc là ai?”