Trên con dao găm đen như mực này có khắc rất nhiều hoa văn cổ xưa, giống như vật tổ, mang những ý nghĩa sâu xa và thần bí.

Trên lưỡi dao găm dày đặc những ngạnh sắc bén, giống như hàm răng bén nhọn của một loài mãnh thú đáng sợ nào đó!
Thiên Diệp Chu Tác thấy con dao găm như thấy một thứ đáng sợ, hai tròng mắt tràn ngập sự kinh hoàng và khó tin!
"Thiên Diệp Chu Tác, ông vẫn còn nhớ nó sao?" Trần Xuân Độ thầm thì với một giọng điệu bình tĩnh, nhưng có một chút ớn lạnh trong đó.

"Long nha… Sao nó lại ở trong tay cậu." Thiên Diệp Chu Tác cất giọng run rẩy, cơ thể cũng mất khống chế mà run cầm cập.

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm con dao găm đen như mực này, trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm hiện lên những ký ức phức tạp.

Long nha… Con dao găm này đã đồng hành cùng anh nhiều năm, giống như người bạn lâu năm, đoạt được thủ cấp của kẻ địch trong mưa bom bão đạn khi còn chinh chiến ở nước ngoài… Long nha chỉ là một vũ khí, nhưng đã khiến cho vô số kẻ biến sắc khi nhìn thấy nó!
Sự tồn tại của long nha chính là một dấu hiệu...!Các thế lực ở nước ngoài đều biết long nha đồng nghĩa với sự tấn công đáng sợ, và ác liệt nhất của Long Vương!
Cho dù Thiên Diệp Chu Tác thân là đ kiếm khách số một của đảo quốc, thiên hoàng gặp cũng phải kính cẩn chào,nhưng khi nhìn thấy chuôi long nha này, kiêu hãnh và tự tin trong lòng liền bị đánh tan ngay lập tức!
Long nha… Gây chấn động hải ngoại, chấn động vô số thế lực vô lại.

"Thiên Diệp Chu Tác… Lời cảnh cáo của tôi mà ông cũng dám quên..." Trần Xuân Độ Bình tĩnh nói, trong đáy mắt liên tục hiện lên một cỗ sát ý kinh khủng.

Thiên Diệp Chu Tác run rẩy toàn thân, hai tròng mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền cuồng loạn hét lên: "Không thể nào… Tuyệt đối không thể là cậu được… Cậu sao có thể là người đó chứ!"
Thiên Diệp Chu Tác từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, trầm ổn, lần đầu tiên trở nên điên cuồng như thế, ông ta siết chặt hai tay, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ chỉ còn lại sự khó tin!
"Ha ha, Thiên Diệp Chu Tác, sự thật diễn ra ngay trước mắt… Mà ông cũng không muốn tin." Trần Xuân Độ thu hồi long nha, lạnh lùng cười.


"Long… Không thể nào..,.

Người đó đã thoái ẩn, một người ở đẳng cấp như anh ta sao có thể hạ mình sống ở một nơi thấp hèn và làm một tên ở rể cho một gia đình giàu có phàm phu tục tử như thế này được..." Thiên Diệp Chu Tác run bắn toàn thân, ông ta thuỷ chung vẫn không chịu tin vào thân phận của Trần Xuân Độ!
Một người là siêu huyền thoại ở nước ngoài… Khiến vô số quốc gia lớn mạnh kiêng dè còn một người là thằng ở rể cho một gia đình giàu có tầm thường, hèn mọn không đáng kể.

Thiên Diệp Chu Tác căn bản không thể tin...!hai người này lại là một!
Chuyện này...!làm sao có thể! Thiên Diệp Chu Tác như bị sét đánh, ông ta không ngờ mình vì muốn báo thù cho Thiên Diệp Vinh Thứ Lang mà đến nước C, thế nhưng...!lại đụng phải người mà cả đời này ông ta cũng không muốn đụng!
"Cậu nhất định đã giả mạo anh ta.

Tôi không tin!" Thiên Diệp Chu Tác nghiến răng nói, sắc mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.

"Chưa từ bỏ ý định sao?" Sắc mặt Trần Xuân Độ chợt lạnh, hai tròng mắt phóng ra một ánh nhìn sắc bén khiến tinh thần của Thiên Diệp Chu Tác run lẩy bẩy!
"Vậy thì tôi sẽ khiến cho ông triệt để hết hy vọng..." Trần Xuân Độ chậm rãi nói: "Khi đó, ông đã thề với tôi cả đời này sẽ không tiến vào nước C nửa bước… Nhưng không ngờ ông lại dám dám vi phạm lời thề..."
Khoảnh khắc Trần Xuân Độ nhắm mắt mở mắt, một luồng khi dữ tợn ngập trời quét qua và tản ra, phủ chụp xuống người Thiên Diệp Chu Tác.

Nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, toàn thân Thiên Diệp Chu Tác run rẩy, ánh mắt triệt để bị xâm chiếm bởi sự kinh hãi và tuyệt vọng!
Ánh mắt Trần Xuân Độ mang dáng vẻ của loài mãnh thú, sắc bén như lưỡi kiếm, đỏ ngầu như bể máu, phóng ra một tia… Uy áp đáng sợ…!
Thiên Diệp Chu Tác lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Sắc mặt trắng bệch… Không còn le lói chút hy vọng nào!
Thiên Diệp Chu Tác chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của Trần Xuân Độ nhưng lại nhớ rõ bóng lưng cùng ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như băng của anh!
Đó là một đêm mưa gió, Thiên Diệp Chu Tác nhận một số tiền lớn để ám sát một nhân vật cấp lãnh đạo nhưng ông ta lại thất bại khi tự mình chấp hành nhiệm vụ trên con thuyền đó.

Nguyên nhân là vì ông ta đã gặp phải cơn ác mộng của đời mình.

Dưới cơn mưa tầm tã, ông ta chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu như máu, lạnh lẽo như băng dưới lớp mặt nạ, một đôi mắt trông chẳng khác gì mắt của loài mãnh thú.

Lần đó ông ta may mắn tránh được một kiếp, sau khi trở lại đảo quốc, ông ta không không tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào nữa mà dốc lòng khổ tu.

Hiện giờ đã trở thành nhất đại tông sư.

Ông ta không ngờ có một ngày, khi chuẩn bị báo thù cho Thiên Diệp Vinh Thứ Lang cũng là lúc gặp lại kẻ đã trở thành cơn ác mộng của mình.

Hơn nữa, thân là kiếm khách số một đảo quốc thứ mà ông ta lại không đủ sức chống đỡ...!
Người đàn ông năm đó đã khiến ông ta cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng… Bây giờ vẫn vậy!
Người đàn ông đứng trên đỉnh cao này… Đã khiến cho vô số thể lực hải ngoại chỉ có thể chọn tránh đi mũi nhọn của anh.

"Đúng là cậu… Chẳng phải cậu đã thoái ẩn rồi sao..." Thiên Diệp Chu Tác thì thào.

"Tôi chỉ là con rể nhà họ Lê chứ không hề đề cập đến chuyện thoái ẩn." Trần Xuân Độ chậm rãi nói.

Thiên Diệp Chu Tác tự giễu cười, nhà họ Lê có tài đức gì mà lại có thể khiến cho con người thần thoại này nguyện ý thoái ẩn… An tâm sinh sống tại nước C.

Nếu Thiên Diệp Chu Tác biết, thiên kim nhà họ Lê đã biến Trần Xuân Độ thành người hầu thì… Chắc chắn sẽ bị ngất vì sốc!

Thiên Diệp Chu Tác mặt xám như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng!
"Bịch—" Thiên Diệp Chu Tác, quỳ thụp xuống dưới chân Trần Xuân Độ!
"Long… Tôi không hề biết… Cậu là người giải quyết Thiên Diệp Vinh Thứ Lang..." Thiên Diệp Chu Tác chưa từ bỏ ý định cầu xin tha thứ, nhưng lời giải thích của ông ta quá nhạt nhẽo vào không có sức thuyết phục.

Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng, thâm thuý.

Đường đường là kiếm khách đứng đầu đảo quốc lại quỳ gối với người ta, chuyện này nhất định sẽ gây bão ở đảo quốc!
Nhưng, quỳ trước mặt Trần Xuân Độ lại biến thành một chuyện vô cùng bình thường.

Trần Xuân Độ không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Diệp Chu Tác.

"Long… Chuyện này không liên quan đến Tiểu Thiên Diệp đạo tràng, hoàn toàn là do một mình tôi gây ra… Sau khi tôi chết, cầu xin cậu đừng truy cứu trách nhiệm đối với Bắc Đẩu Nhất Lưu." Cả người Thiên Diệp Chu Tác run rẩy, Trần Xuân Độ cũng không nói một câu nhưng ngược lại, điều đó lại càng tăng thêm áp lực.

"Ồng hãy mổ bụng tự sát đi… Tôi sợ, ô uế tay mình…”Trần Xuân Độ nói một câu rồi xoay người.

Thiên Diệp Chu Tác nhếch miệng để lộ một nụ cười thảm...!Hiện tại ông ta đã hối hận rồi… Vì sao lại tới nước C, vì sao lại muốn tìm nhà họ Lê gây phiền toái… Ai mà ngờ nhà họ Lê… Lại ẩn giấu một con mãnh long chứ!
Đột nhiên, Trần Xuân Độ dừng bước và một giọng nói thản nhiên từ xa vọng lại: "Đừng chết ở đây… Vợ tôi mắc bệnh sạch sẽ nên chết xa một chút…”
"Tuân mệnh..." Một vệt máu tươi trào ra khỏi khéo miệng Thiên Diệp Chu Tác, đôi mắt cũng ảm đạm đi.

Đường đường là kiếm khách hàng đầu đảo quốc nhưng ai ngờ được lại rơi vào kết cục này!
Trong phòng giám sát của căn biệt thự, Lê Kim Huyên cùng mọi người đang thắc mắc vì sao tên sát thủ đó lại đột nhiên mất dạng.

Tô Loan Loan cẩn thận nhìn chằm chằm từng màn hình giám sát nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của tên sát thủ đó.

"Tên đó đi đâu rồi?" Lê Kim Huyên hỏi.

"Không biết." Tô Loan Loan lắc đầu, "Mỗi góc chết của biệt thự đều được bố trí máy ảnh, theo lý mà nói không thể tồn tại vị trí mà chúng ta không nhìn thấy được."
Ngay cả một người có kiến thức chuyên môn như Tô Loan Loan cũng không thể tìm ra tung tích của tên sát thủ.

Ai cũng nghĩ không ra tại sao sát thủ đã giết đến tận cửa rồi mà lại đột nhiên biến mất.

Tấm thân yêu kiều của Lê Kim Huyên căng cứng, tim đập thịch thịch, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp bị bao trùm bởi sự lo lắng.

Cô sợ hãi, không biết có khi nào tên sát thủ đó thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ngay tại đây không.

Gương mặt sắc sảo của tổng giám đốc nữ thần hiếm khi lộ ra sự bất lực, dù gì… Cô cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.

Dù trong giới kinh doanh, cô ấy có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì trong đời sống thực, cô cũng không thể đánh lại một gã đàn ông được.

Không hiểu sao, trong tâm trí của Lê Kim Huyên bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của người bí ẩn từng có sức mạnh như siêu nhân ấy.

Người bí ẩn đó, liên tục xuất hiện vào những thời điểm mấu chốt để cứu cô.


Anh ta đang nơi nao? Lần này cũng sẽ xuất hiện để bảo vệ cô chăng?
Thậm chí chính Lê Kim Huyên cũng không nhận ra cô đã bất tri bất giác nảy sinh hảo cảm với người thần bí.

Lần đầu tiên, tổng giám đốc nữ thần luôn tỏ ra mạnh mẽ, sắc sảo nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ với một người đàn ông.

Thân thủ lợi hại như siêu nhân chính là điều mà mỗi một người phụ nữ đều mong muốn người đàn ông của mình có được.

Không ai muốn một kẻ nhu nhược như Trần Xuân Độ mỗi khi gặp nguy hiểm đều không xông lên mà tìm chỗ ẩn nấp.

Thậm chí Lê Kim Huyên còn nảy ra một ý tưởng cực kỳ thái quá, nếu Trần Xuân Độ có được kỹ năng và sự dũng cảm của người bí ẩn đó, thì biết đâu cô sẽ bớt ác cảm với anh hơn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, thật lâu sau, bên ngoài phòng giám sát truyền đến một loạt tiếng bước chân!
"Cẩn thận!" Tô Loan Loan nhẹ giọng nói, thanh âm nhỏ như thể bị nhấn chìm trong bầu không khí.

Lê Kim Huyên lộ vẻ lo lắng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cửa phòng giám sát, cơ thể không ngừng run rẩy, lo sợ.

Ba người phụ nữ co ro trong góc, cảnh giác nhìn về phía cửa, nâng cao đề phòng đến cực điểm khi nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Ở cửa phòng giám sát, đã sớm xuất hiện một bóng người quen thuộc, quần áo xộc xệch, kỳ quái nhìn Lê Kim Huyên và mọi người, hỏi: "Tổng giám đốc Lê, mọi người đang làm gì vậy?"
"Là anh..." Đám người Lê Kim Huyên thở phào nhẹ nhõm, Tô Hiểu Vân hỏi: "Tên sát thủ kia đâu?"
"Sát thủ gì chứ? Tôi có gặp ai đâu." Trần Xuân Độ làm ra vẻ nghi hoặc, gãi gãi đầu.

“Anh không nhìn thấy tên sát thủ sao?"Tô Loan Loan hỏi.

"Tôi nhìn quanh dinh thự một lượt nhưng chỉ nhìn thấy thi thể chứ có thấy bóng dáng người nào đâu.” Trần Xuân Độ dừng một chút, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi anh đã đi đâu?" Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên đanh lại, lạnh lùng chất vấn.

"Tôi… Tôi vừa rồi đi WC..." Trần Xuân Độ làm ra vẻ vô tội: "Tổng giám đốc Lê, tôi đi WC mà cũng bị khiển trách sao?"
"Anh..." Lê Kim Huyên nghẹn lời, đôi mắt đẹp hung hăng trừng Trần Xuân Độ một cái.

"Đi WC mà lâu như vậy?" Tô Loan Loan hừ một tiếng, cố gắng vạch trần bộ mặt thật của Trần Xuân Độ.

"Khụ khụ, gần đôi tôi hơi bị nóng trong người, táo bón…” Trần Xuân Độ xấu hổ cười cười, Tô Loan Loan hừ một tiếng, hiển nhiên là cô ta không tin vào những lời giải thích của Trần Xuân Độ, khẽ phỉ nhổ: "Đồ thỏ đế."
"Tổng giám đốc Lê ~" Trần Xuân Độ nịnh bợ nhìn Lê Kim Huyên, ai ngờ Lê Kim Huyên không thèm đối xử nhã nhặn với anh ta dù chỉ một chút mà khẽ quát một tiếng: "Cút!"
Mấy bóng hòng xinh đẹp lần lượt bước ra khỏi phòng giám sát, để Trần Xuân Độ đứng đực ra đó, mặt mày ngơ ngác… Mẹ kiếp, bản thân mình đây cũng quá khiêm tốn rồi!