Trong phòng khách, khóe mắt ông cụ Trịnh giật giật liên hồi. Ông ta tằng hắng một tiếng, khô khốc cười nói: “Trong lúc thể hiện tình cảm mấy đứa nhỏ có chút tranh cãi nho nhỏ, mong mọi người bỏ qua cho, bỏ qua cho. Bữa tối nay coi như tôi làm chủ, mời mọi người một bữa, mọi người thấy sao?”

Những người đứng đầu dòng họ ở chỗ này nào có ai không phải cáo già, chẳng qua là ông cụ Trịnh đã nói như vậy nên bọn họ cũng miễn cưỡng coi như ông ta nói thật. Còn về việc những việc này là thật hay giả thì cứ xem xem cuối cùng nhà họ Trịnh có thuận lợi giành được hợp đồng đầu tư của Công ty đầu tư Bùi Thị hay không rồi nói.

Rượu đã qua lại mấy tuần, những người đứng đầu dòng họ kia nhanh chóng kiếm cớ ra về. Hôm nay bọn họ tới đây không phải là vì nhà họ Trịnh, mặt mũi của nhà họ Trịnh còn chưa lớn đến mức khiến cho họ phải cất công tới đây ăn một bữa cơm. Mục tiêu của bọn họ là Hạ Vân.

Lúc này họ đều đã biết chuyện nhà họ Trịnh chưa kí kết được hợp đồng với Công ty đầu tư Bùi Thị, thế nên trong đầu không ít người cũng đã có ý nghĩ riêng cho bản thân mình. Nếu nhà họ Trịnh có thế phái một tên nhóc con theo đuối Tống Kiều Linh thì bọn họ cũng có thế.

Đợi đến lúc người ngoài đã đi hết rồi, Trịnh Chí Dụng mới lân la đi tới trước mặt ông cụ Trịnh, khom người gọi: “Ông nội!”

“Bốp…”

Ông cụ Trịnh trở tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái, vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, quát: “Không phải mày nói con bé kia đã bị mày giải quyết êm xuôi à? Không phải mày nói cô ta đến để đưa hợp đồng sao? Tốt nhất mày phải có lý do chính đáng cho những chuyện đã xảy ra tối nay cho tao, nếu không mày đừng hòng nghĩ tới chuyện làm người thừa kế cái gia đình này nữa!”

Lúc này, tuy Trịnh Chí Dụng bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù nhưng anh ta vẫn bụm mặt ráng nói: “Ông nội, thế mà ông còn không hiểu được sao? Cái cô Hạ Vân kia có hứng thú với cháu đấy!”

“Cái gì!?” Ông cụ Trịnh lập tức sửng sốt hỏi.

“Ôi trời!” Câu nói của Trịnh Chí Dụng khiến cho Bùi Nguyên Minh đang ngồi xem kịch vui bên cạnh cũng phải bất ngờ đến mức buột miệng thốt lên. Anh ngạc nhiên nghĩ thầm: “Tâm lý của cái tên ngu sỉ này cũng quá trâu bò rồi, không biết con mắt nào của thắng cha này thấy Hạ Vân có hứng thú với hắn thế không biết?”

Trịnh Chí Dụng làm ra vẻ mặt đương nhiên: “Ông nội à, ông phái chú ý đến những chỉ tiết nhỏ, những chỉ tiết thật nhỏ ấy! Ông thử ngẫm lại mà xem, lúc biết cái viên kim cương to như trứng bồ câu này là giả, vẻ mặt của cô ấy thế nào ạ? Không phải tức giận, cũng không phải buồn cười, mà là vui mừng. Vậy tại sao cô ấy lại vui mừng?”

Trịnh Chí Dụng lại nói tiếp: “Hơn nữa, lúc Tống Kiều Linh bỏ đi, cô ấy còn âm thầm thở phào một hơi nữa. Thế tại sao cô ấy lại thở phào nhẹ nhõm đến thế? Ông nội à, dù sao ông cũng là người có tuổi, không thể hiểu hết được tâm tư của những cô gái trẻ. Da mặt của các cô ấy đều rất mỏng, cho dù có thích cháu đi chăng nữa thì cũng sẽ không nói ra đâu! Tối nay Hạ Vân tới đây, cô ấy còn làm ra rất nhiều hành động nữa, không phải những điều này đều nói lên việc cô ấy có hứng thú với cháu sao? Sau khi phát hiện ra cháu và Tống Kiều Linh không có quan hệ với nhau, cô ấy đã hài lòng đi về, không phải sao?”