“Con mẹ nó, đây chẳng lẽ là một tên nhà giàu ngầm?”

Quẹt thẻ mà không hề chớp mắt, thật tuyệt vời!”

“Chẳng lẽ là có nhà cho thuê?”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh sảng khoái như vậy, đám người đứng xem đều sửng sốt.

“Thẻ vàng đen!” Trong số những người đang có mặt tại đây, Trương Minh Thành là người có vốn hiểu biết nhiều nhất. Khi Bùi Nguyên Minh lấy ra thẻ này, anh ta hít một hơi lạnh.

Khi những lời này nói ra khiến cho toàn bộ cửa hàng điện thoại di động đột nhiên im lặng!

Mọi người không biết thẻ vàng đen không có nghĩa là chưa từng nghe về thẻ vàng đen!

Thẻ vàng đen được cho là số tiền tiết kiệm bên trong phải là mấy trăm tỉ! Đó là tiền mặt, không phải là tài sản. Ngay cả những người có tài sản ròng như

Trương Minh Thành cũng không thể hơn mấy tỷ tiền mặt trong tay mà thôi! Khái niệm mấy trăm tỉ là cái gì?

Loại thẻ này, chắc chắn không có quá năm cái ở thành phố Hải Dương này!

Ngay cả nhân viên bán hàng cũng sửng sốt, chẳng lẽ hôm nay lại may mắn đến nỗi gặp được một khách hàng giàu có?

“Đây… có khi nào là anh ta mua giấy dán trên mạng về dán vào thẻ không?” Đột nhiên, có người nói ra một câu như vậy.

Khi nghe thấy câu này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đều cho rằng anh mua giấy dán để dán lên thẻ, chứ ngoài đời thật làm sao có thể nhìn thấy thứ này được. Đùa tôi chắc? Làm sao một tên nghèo kiết xác như vậy lại có thẻ vàng đen?

“Anh bạn đây thật khiến người ta ghê tởm!” Trương Minh Thành chế nhạo: “Người nghèo không có gì nhưng nhất định phải tỏ ra mình giàu có, thật là khiến cho người khác xấu hổ thay!”

Bùi Nguyên Minh cười cười, không nói gì, nếu lấy cả đống tiền trong thẻ ra thì anh có thể dễ dàng dập chết Trương Minh Thành.

“Quet thẻ giúp tôi.” Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt thản nhiên như chỉ đang tiêu vài đồng mà thôi.

“Mẹ nó, chắc không phải là thật chứ…” Lúc này vẻ mặt của Trương Minh Thành cũng có chút cứng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào bên trên chiếc thẻ vàng đen của Bùi Nguyên Minh như muốn tìm thấy một chút dấu vết của việc dán giấy trang trí. Nhân viên bán hàng cũng có phần lo lắng, nhanh chóng đi vào phía sau lấy một máy POS, sau đó quẹt thẻ của Bùi Nguyên Minh lên đó rồi đưa cho Bùi

Nguyên Minh nhập mật khẩu. Bùi Nguyên Minh tùy ý nhập mật khẩu, sau đó liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Một giây sau…

“Tít tít tít… Tôi xin lỗi, nhưng số dư trong thẻ của anh không đủ…”

Bùi Nguyên Minh hơi chững lại, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn Trương Minh Thành cũng sửng sốt một lúc rồi cười phá lên: “Số dư không đủ? Trong thẻ vàng đen có mấy trăm tỷ, bây giờ anh nói với tôi là số dư trong thẻ của anh không đủ à? Hahahaha, tôi buồn cười quá!”

“Tên nhóc, não anh không bị úng nước chứ? Anh tưởng dán giấy lên làm thành thẻ vàng đen là bỏ tiền vào đó được à? Hahahaha!” Trương Minh Thành gần như cười điên dại.

“Thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người buồn cười như vậy, đây không phải một tên ngốc sao?”

“Chắc do tên nhóc này xem TV nhiều quá rồi đấy. Cầm thẻ theo học làm người giàu có, tưởng là trả được sao? Não bị úng nước à?”

Xung quanh đều có tiếng cười, ai cũng từng thấy người sĩ diện hão nhưng chưa từng thấy người lại sĩ diện đến như vậy, một tấm thẻ dán màu vàng đen là dám đem ra ngoài để khoe khoang. Đây không phải là tên ngu ngốc nhất hay sao, thật là buồn cười.

“Tôi nói rồi, con ma nghèo đói tội nghiệp này muốn lừa tôi mà!” Nhân viên bán hàng cũng cảm kích, may mà anh chỉ nài nỉ tên nghèo khổ này quẹt thẻ trước, bằng không thì xong rồi, một khi mở ra rồi thì có thể bán chiếc điện thoại này cho ai?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Vân cũng lộ ra vẻ khó tin. Cô ta biết rằng tài sản của Bùi Nguyên Minh nhiều đến mức đáng sợ thế nào, nhưng tại sao thẻ vàng đen của anh lại không thể dùng được vào lúc này? Một điều như vậy không thể nào xảy ra được nhưng giờ nó đã trở thành sự thật.

Bùi Nguyên Minh cũng không hiểu, hơi lúng túng cầm lại thẻ, nhìn một lúc rồi mới nói: “Nếu không thì thế này đi, thẻ này tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, để tôi gọi điện cho người mang tiền đến.”

“Thôi đi!” Trương Minh Thành ở một bên đột nhiên gào thét: “Tôi nói các người rồi, nếu không có tiền thì cứ nhận không có tiền, đừng có mà luôn đứng đây giả dạng người giàu, lãng phí thời gian làm việc của nhân viên trong cửa hàng tôi một lần không đủ còn muốn thêm một lần nữa sao? Còn nói gọi người đưa tiền đến? Tỉnh lại đi, nghèo kiết xác mà còn muốn thành người giàu có?”

“Cô gái này, cô còn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta sao? Đây là tên nghèo đói giả danh nhà giàu để nói dối cô, cô phải cẩn thận kẻo mất cả tình lẫn tiền!” Trương Minh Thành ra vẻ tận tình mở miệng nói.

“À, cô gái à, hiện giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo. Vài kẻ còn làm giả sổ tiết kiệm và nói rằng họ có bao nhiêu tiền, kết quả một xu cũng không có!”

“Đúng vậy, những tên đàn ông như vậy đều là kẻ cặn bã và dối trá, đừng để bị lừa!”

“Nếu là tôi, loại đàn ông này nhất định sẽ bị cho ăn một bạt tai. Tại sao phải khách sáo với hắn ta?”

“Đúng là tên vô dụng, còn bày đặt sĩ diện hão!”

Xung quanh nhất thời đều náo loạn, loại người này thật đáng khinh bỉ, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ