*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại thêm đồ cổ Văn Ngoạn bày đầy cả phòng, để người chỉ nhìn một chút, đã cảm thấy mọi thứ trong đại sảnh này, so với đồ vật trong một cái viện bảo tàng bình thường, còn đáng tiền hơn rất nhiều.

Tại bên trong phòng, giờ phút này có bốn mỹ nhân trung niên mặc sườn xám, đang quây quần bên một bàn mạt chược.

Các nàng mỗi một người, đều là một dáng vẻ không nghiêm túc, trong tay cầm thuốc lào cùng rượu đỏ, ngồi ngả ngớn, thỉnh thoảng đánh bài mạt chược một cách lười biếng, nhìn dáng vẻ giống như khí thế ngất trời, nhưng cũng từ khía cạnh này nói rõ, những mỹ nhân này, sinh hoạt cùng tinh thần, đều hoàn toàn trống rỗng.

Mà ngồi ở chủ vị, là một mỹ nhân có mái tóc uốn xoăn, nàng khuôn mặt tinh xảo, thân hình nóng bỏng, thẻ đánh bạc chất đống trước mặt, cũng nói lên nàng, hôm nay khí thế vô song, đại sát tứ phương.

Thời điểm nhìn thấy Tư Đồ Dao xuất hiện, người đẹp này rút đại một quân bài trong tay đánh ra, đánh với dáng vẻ không quan tâm tới thắng thua, sau đó mới ngồi thẳng người, giống như cười mà không phải cười, nhìn xem Tư Đồ Dao.

Về phần ba mỹ nhân trung niên kia, giờ phút này, thản nhiên lấy ra mấy tấm thẻ đánh bạc, ném cho mỹ nhân chủ vị, về sau, cũng là từng người, ánh mắt rơi vào trên thân Tư Đồ Dao.

Đương nhiên, thời khắc này Bùi Nguyên Minh, trực tiếp bị những người này, xem như làn không khí.

Thật giống như Bùi Nguyên Minh là con kiến ven đường, con ruồi bay lượn trong không trung.

Chẳng những khó coi, mà lại không có chút giá trị nào, để người muốn nhìn thẳng.

Những nữ nhân này, cho người có cảm nhận, giống như di thái thái (thê thiếp) thời đại trước.

Chẳng những thối nát, bảo thủ, hơn nữa còn để người theo bản năng, cảm thấy chán ghét.

“Mẹ trẻ, mẹ tìm con sao?”

Tư Đồ Dao, dường như cũng không thích cảnh tượng trước mắt, chẳng qua giờ phút này, nàng vẫn là vẻ mặt tỉnh bơ, mở miệng.

Mỹ nhân ngồi tại chủ vị kia, chính là vợ kế hiện tại của Tư Đồ Không, chỉ hơn Tư Đồ Dao vài tuổi, Phương Dung Quân.

“Mẹ trẻ sao?”

Phương Dung Quân, giờ phút này liếc Tư Đồ Dao một chút, trong con ngươi đều là lãnh ý nhàn nhạt.

“Ta đã nói rất nhiều lần.”

“Hoặc là liền kêu một tiếng mẹ, hoặc là liền kêu một tiếng a di.”

“Mở miệng Mẹ trẻ, ngậm miệng Mẹ trẻ, thế nào, cô nhất định phải nhắc nhở ta, ta là vợ kế của cha cô, cô mới vừa lòng thỏa ý hay sao?”

“Hay là nói, cô cảm thấy cô đối với ta, châm chọc