Chương 2442:

“Tôi hiểu.”

Lâm Dương khẽ gật đầu.

“Nếu như nhà họ Thẩm đã quyết định làm như thế, vậy tôi sẽ đi đến nhà họ Thẩm, đem món nợ này tính toán cho rõ ràng.”

“Đúng thế, đúng thế, chủ tịch Lâm, anh nên qua nhà họ Thẩm bọn họ để tính sổ, nên như thế, nên như thế!” Tên đàn ông đeo cà vạt đỏ kia vội vã nói.

Hiện tại anh ta chỉ muốn Lâm Dương đem tất cả hận thù chuyển đến người nhà họ Thẩm.

Ít nhất thì anh ta vô tội.

Anh ta cũng chẳng có ý định làm gì Tô Dư cả.

Chỉ là khi anh ta vừa mới nói xong, Lâm Dương đột nhiên dùng một tay bóp lấy cổ của anh ta, nhấc anh ta lên.

Lực lượng đáng sợ gần như khiến cho người đàn ông này không cách nào phản kháng được.

“ưm.7 Người đàn ông đó nhất thời cảm thấy nghẹn thở.

“Chủ tịch Lâm, anh… Anh làm gì thế? Thả tôi ra đi, thả tôi ra đi, chủ tịch Lâm… Người đàn ông kia điên cuồng giãy dụa, thống khổ không thôi.

Cổ của anh ta đã biến dạng, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bẻ gấy vậy.

“ÁI” Những người xung quanh cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bọn họ sợ hãi không thôi, vội vàng lùi lại.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói hết những gì mình biết cho anh rồi, vì sao anh…

Còn muốn… Làm như thế chứ?” Một người run rẩy hỏi.

“Tôi nói sẽ buông tha cho các người khi nào chứ?” Lâm Dương hỏi lại người kia.

Người kia há to miệng, á khẩu không trả lời được.

“Trước đó chẳng phải người phụ nữ kia đã hỏi vì sao tôi không có cảm giác đau, vì sao tôi không có phản ứng à? Tôi nói cho các người biết, đối với tôi mà nói, chút vết thương đó chẳng đáng kể chút nào, hơn nữa, sở dĩ tôi để cho các người tùy ý làm bị thương mình mà không đánh trả, là do tôi muốn tìm một cái cớ cho mình, một cái cớ có thể giết các người.”

Lâm Dương bình tĩnh nói, ngay sau đó, ánh mắt của anh trở nên dữ tợn, đột nhiên giữ lấy người đàn ông đeo cà vạt đỏ kia ném mạnh xuống đất.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Rầm một tiếng, một âm thanh dữ dội vang lên, mặt đất rung chuyển.

Một vết nứt lớn xuất hiện, giống như nơi này chuẩn bị sụp đổ vậy.

Mọi người nghiêng trái nghiêng phải, tất cả đều không thể đứng vững, đồ ăn trên bàn đều rơi xuống đất.

Khi một đám người có thể ổn định lại cơ thể, đứng vững, bọn họ khiếp sợ phát hiện, người đàn ông đeo cà vạt màu đỏ kia đã bị Lâm Dương ném chết tươi.

Xương của anh ta vỡ nát, da tróc thịt bong, cơ thể của anh ta giống như thịt nhão vậy, nằm trên mặt đất không nhúc nhích gì.

“Tiếp theo chính là đến lượt các người rôi.

Lâm Dương đứng dậy, bình tĩnh nói.

“ÁI”

“Cứu mạng!”

“Đừng mài”

Mọi người thê lương gào thét, giống như phát điên, điên cuồng lao về phía cửa chính.

Bọn họ dùng sức kéo cửa, nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài rồi.

Mọi người liều mạng xô cửa, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Bọn họ sợ hãi xoay người lại, Lâm Dương đã đứng ở trước mặt bọn họ rồi.

Một phút sau, rầm một tiếng, cửa phòng được mở ra.