Chương 2449:

Lâm Dương đứng thẳng tại chỗ, hai tay anh bất động, chỉ đứng như thế, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Giang Nam.

Cơ bản không có bất luận động tác phòng ngự hay phản kích gì.

Thế nhưng… Thế công của Mai Giang Nam lại bị phá.

Hô hấp của những người xung quanh đều điên cuồng chấn động, tất cả đều mở to hai mắt ra nhìn.

Mới phát hiện ra khí lưu từ trên người Lâm Dương tỏa ra đúng là hóa hình, nó biến thành hình thái giống như một con Kỳ Lân vô cùng khủng bố.

Mà lúc này Mai Giang Nam đang bị con Kỳ Lân kia dùng miệng cắn.

Con Kỳ Lân kia điên cuồng dùng răng nanh cắn xé Mai Giang Nam.

“ÁI ÁL ÁI”

Mai Giang Nam thống khổ kêu lên một tiếng, cả người điên cuồng giãy dụa, anh ta muốn tránh né nhưng bản thân lại bất lực.

Anh ta đã trở thành con mồi của Kỳ Lân, làm sao có thể chạy thoát được chứ.

“Anh Mail”

Thẩm Ngọc Minh nóng nảy kêu lên một tiếng, cả người vô thức đi lên, thế nhưng dường như anh ta nghĩ đến điều gì đó, cả người run rẩy lùi về sau, đồng thời trong miệng còn phát ra tiếng gầm thét thê lương.

“Nổ súng ngay cho tôi, nổ súng!”

“Nổ súng!”

“Nhanh lên!”

Theo mệnh lệnh được đưa ra, bốn phía nhất thời vang lên vô số tiếng súng.

Pằng pằng pằng.

Một lượng lớn viên đạn bắn về phía Lâm Dương.

“Láo xược Nguyên Tinh tức giận quát.

“Các người không để ông già này vào mắt hả?”

Sau khi nói xong, ông ta hóa thành một cơn gió lao về bốn phía.

Chờ đến khi ông ta lại đứng về chỗ cũ, tên cánh tay già nua của ông ta đã cầm một lượng lớn viên đạn nóng hổi.

“ÁI” Mọi người hoàn toàn hoảng sợ.

Xoẹt.

Cùng lúc đó, Lâm Dương cũng đột nhiên phát lực, nghiền nát cơ thể của Mai Giang Nam.

Toàn bộ cơ thể của Mai Giang Nam trực tiếp bị tách ra thành hai nửa, chết ngay tại chỗ.

Thẩm Ngọc Minh bị dọa đến mức hai chân mềm nhữn ngã xuống đất, chật vật đứng dậy.

Anh ta đã phải dùng rất nhiều tiền mới có thể thuê được Mai Giang Nam tới đây.

Ở bên ngoài, Mai Giang Nam chính là cao thủ truyền kỳ, nghe nói anh ta đánh khắp thiên hạ không đối thủ, trong giới võ đạo không ai không sợ anh ta.

Mà ở trước mặt bác sĩ Lâm này, anh ta giống như một chú gà con, yếu đuối và bất lực như thế.

Tại sao lại có thể như vậy chứ?

Tại sao lại như vậy?

Cả người Thẩm Ngọc Minh không ngừng run rẩy, nhìn thấy Lâm Dương càng lúc càng đi gần về phía mình, Thẩm Ngọc Minh thê lương gào thét.

“Chủ tịch Lâm nhanh dừng tay lại!”

“Còn có di ngôn gì không?” Sắc mặt của Lâm Dương không biểu tình hỏi.