Mặc dù ông cụ Trương không có uy quyền như thầy Lưu, nhưng trêи phương diện thư hoạ, ông ấy cũng đã nghiên cứu rất nhiều năm rồi.

Nếu muốn phát triển trong lĩnh vực này, cho dù thành tựu không bằng thầy Lưu, cũng tuyệt đối không hề thua kém.

Giống như hai bức tranh Thượng Nguyệt Đồ hồi nãy, ai thật ai giả thật ra ông cụ Trương đã nhìn thấu rồi.

Nhưng ông ấy đã lựa chọn không nói.

Bởi vì ông ấy biết chuyện này không thể nói ra được.

Một khi nói ra, không chỉ danh tiếng của nhà họ Trương bị tổn hại, hơn nữa còn khiến người nhà của mình không biết phải làm sao.

Nhưng nếu ông ấy không nói thì sẽ uất ức cho Tô Quảng rồi.

Trong lòng ông cụ cũng rất khó xử lý, cân nhắc một hồi lâu mới quyết định hy sinh Tô Quảng.

Dù sao thì gia đình của Tô Quảng cũng đã quen rồi.

Đây là kế hoạch của ông cụ Trương.

Tuy nhiên… Lâm Dương không bỏ cuộ!

c Anh nói những lời này nhìn thì có vẻ như đang thú nhận, nhưng thực tế là muốn phá bệ của ông cụ Trương!

Nếu nói bức tranh kia quả thực là giả, vậy thì trả lại đi, nhưng vấn đề là … bức tranh kia là thật!

Là bút tích thật của Cố Khải!

Làm sao có thể trả lại đây?

Vậy thì không phải là muốn mạng của ông cụ sao?

Nhưng nếu cự tuyệt… vậy thì không phải chính là trúng tim đen của rồi Lâm Dương sao? Khiến người ta sinh nghỉ ngờ?

Đưa bức tranh của Tùng Hồng cho Lâm Dương sao?

Cũng không được, có ông cụ Lưu ở đây, hoàn toàn vô dụng.

Ông ta đã nhìn thấy bút tích thực, nếu đem bức của Tùng Hồng đưa cho ông ta, nhất định sẽ bị vạch trần, tới lúc đó cục diện e rằng sẽ càng tôi tệ hơn.

Cái tên nhóc thối này, trở nên xảo quyệt như vậy từ khi nào…

Ông cụ Trương vẫn im lặng không nói gì, nhưng đôi mắt già nua lại âm thầm liếc nhìn Lâm Dương.

“Chậc, một bức tranh giả cũng hiếm có như ai, anh ta muốn lấy về thì trả cho anh ta!” Lúc này Thành Bình hừ một tiếng.

“Đúng vậy, ông nội, cháu biết rằng ông cảm thấy thương cho gia đình của dì mới nhận bức tranh giả này, nhưng mà cái tên Lâm Dương kia đã không biết tốt xấu như vậy, ông cũng đừng quan tâm đến bọn họ, đem trả lại bức tranh đi.” Trương Bảo Húc cũng cười hừ một tiếng.

“Bọn họ hẳn là đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được bức tranh giả này? Chắc là muốn đem về trả lại đó mà?”

“Hahaha…”

Tiếng cười vẫn tiếp tục không ngừng.

Ông cụ Trương vốn dĩ trầm mặc không nói, nhưng dưới sự thuyết phục của những người này ngày càng quyết liệt, sắc mặt của ông cụ cũng càng ngày càng trở nên khó coi hơn.

Thầy Lưu là một người nhạy bén, nghe thấy lời nói của những người xung quanh, cũng ngay lập tức hiểu rõ một số manh mối trong đầu.

“Anh Trương, xem ra nhà họ Trương của anh không thích bức tranh của vị tiểu huynh đệ này, vậy thì xin hãy trả lại bức tranh đi!” Thầy Lưu nói.

“Lưu lão đệ, đây là chuyện của gia đình chúng tôi không phải sao? Ông đừng can dự vào.” Ông cụ Trương cau mày.

“Tôi không thể chịu đựng được nữa, thân phận của ông là gì mà nhận một bức tranh giả? Vậy thì thật không ra làm sao.”

“Ông…”

“Nhanh lên đi, trả lại đi.” Thầy Lưu cười nói, ông ta có thể chờ xem thử.

“Trả lại sao?” Ông cụ Trương trừng mắt, tức giận nói: “Không trả, không trả! Tôi sẽ không trả!

Dáng vẻ có mấy phần chơi xấu.

Thấy vậy, mọi người cũng chết lặng.

Thầy Lưu nhìn thấy, cũng lo lắng nói: “Con người ông sao lại như vậy? Trương gia của các ông coi thường đồ giả của người ta, lại chiếm đoạt không chịu trả lại? Các ông rốt cuộc là có ý gì?”

Trương Côn, Nhậm Ái và những người khác hoàn toàn bối rối.

Trương Tùng Hồng mày cau mặt ủ, cảm thấy có gì đó không ổn.



“Chuyện của nhà họ Trương chúng tôi có liên quan gì đến ông?

Lão Lưu, tôi nói cho ông biết, ông tới uống rượu, tôi hoan nghênh, ông tới quản chuyện nhà của tôi, vậy thì ông nhanh chóng cút ngay cho tôi!” Ông cụ Trương trực tiếp quát nói.

“Ò, ông Trương, tôi gọi ông một tiếng anh chính là muốn cho ông thể diện, ông thật sự cho rằng ông là cái thá gì? Nếu như hôm nay không phải là thọ thần của ông, tôi sớm đã phát điên lên rồi, ông đừng tưởng rằng tôi sợ ông!”

“Ông ông ông…”

“Ông lão Trương! Ông thật sự cho rằng tôi không biết trong lòng ông đang tính toán cái gì sao! E rằng ông sớm đã biết bức tranh mà Lâm tiểu huynh đệ tặng là bút tích thật! Chỉ là ông cố ý giả ngốc muốn bảo vệ thể diện cho con trai ông, đúng không?” Thầy Lưu lại nói tiếp.

Câu nói này quả thực như một nhát dao, đâm xuyên qua trái tim của đám người Trương Tùng Hồng.

Khuôn mặt của đám người Nhậm Ái, Trương Bảo Húc đều tái nhọt.

Đám người Trương Côn như bị sét đánh ngang tai.

Các vị khách lần lượt bàng hoàng, giương mắt đờ đẫn.

“Làm sao có thể?”

Trương Tùng Hồng nghiến răng, đột nhiên tiến lên trước nói: “Chú Lưu, chú có phải đã có nhầm lẫn gì rồi không? Bức ranh kia của Lâm Dương sao có thể là đồ thật? Rõ ràng bức mà Bảo Húc nhà chúng cháu đem về mới là bút tích thật.”

“Cậu lấy ở đâu?” Thầy Lưu nhìn Trương Bảo Húc hỏi.

“Ở chợ đen, mua được từ trong tay của một người tên là Mạnh Tứ Tượng!” Trương Bảo Húc thấp giọng nói.

“Chẳng trách.” Thầy Lưu lắc đầu: “Bức tranh của cậu là giả.”

“Tại sao?” Trương Bảo Húc không tin.

“Rất đơn giản, bởi vì cái tên Mạnh Tứ Tượng kia mà cậu nói vừa mới bị bắt rồi, tôi mới nhận được tin tức, hắn ta bị tạm giam vì nghỉ ngờ liên quan đến vụ lừa đảo và làm giả, hơn nữa tin tức ở Giang Thành có Thượng Nguyệt Đồ chính là do hắn ta phát tán. Hắn có ý lôi kéo người từ nơi khác đến Giang Thành, ũ sau đó bán cho các cậu một bức tranh giả đã được sắp đặt trước! Các cậu hoàn toàn bị hắn ta lừa gạt rồi. “

“Không thể nào!!” Trương Bảo Húc rồng lên, phát điên rồi.

“Không tin à? Được thôi, hãy lấy hai bức tranh của các cậu ra đây, tôi sẽ thâm định cho các cậu trước mặt công chúng! Ai thật ai giả, tôi sẽ phân tích hợp lý, đảm bảo khiến cho các cậu tâm phục khẩu phục!” Thầy Lưu lời thề son sắc nói.

“Được!” Trương Tùng Hồng nghiền răng, trực tiếp đồng ý.

Nhưng vào lúc này, ông cụ Trương khàn giọng nói: “Không cần đâu!”

“Cha!” Trương Tùng Hồng ngây người nhìn ông cụ Trương.

Lại nhìn thấy ông cụ khẽ nhếch môi, điềm đạm nói: “Bức mà A Quảng đem tặng… là thật…”

“Cái gì?”

Gia đình của Trương Tùng Hồng hoàn toàn chết lặng.

Khách khứa toàn trường cũng chết lặng.

“Ông ơi, chuyện này… chuyện này không thể nào… cháu…cái của cháu không thể nào là giả được…” Trương Bảo Húc đang ngồi trêи xe lăn hoang mang run cầm cập.

“Mạnh Tứ Tượng đó bị bắt, không thể chứng minh được cái gì, một người bán hàng giả cũng không quy định là không thể bán hàng thật.” Tương Tùng Hồng vẫn muốn kiên trì.

“Nhưng bức tranh kia của gia đình con… dùng giấy khác, Đông Tấn… lại không có loại giấy này của con …” Ông cụ thở dài.

Trương Tùng Hồng ngay lập tức không còn lời nào để nói.

Bầu không khí của sảnh tiệc vô cũng kỳ lạ.

Các con trai của ông cụ Trương đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Quảng và Trương Thanh Vũ cũng lại lần nữa kinh ngạc.

“Thật… bút tích thật sao? A Quảng, chúng ta…bức tranh kia của chúng ta là thật sao?” Trương Tỉnh Vũ nói chuyện cũng có chút run rẫy.

*Đây rốt cuộc là sao vậy?” Tô Quảng vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“A Quảng, Tỉnh Vũ, các con lại đây!” Ông cụ hét lên một tiếng.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ ngay lập tức sững sờ, vội vàng bước lên phía trước.

“Cha!” Cả hai đồng thời gọi.

Ông cụ ánh mắt cần thận nhìn kỹ hai người, sau đó thở dài nói: “Tinh Vũ, A Quảng, các con có thể tặng món quà như vậy cho cha, cha thật sự rất vui. Các con nhất định đã tốn rất nhiều tâm tư đúng không? Các con có lòng rồi, chuyện lúc nãy, người làm cha này thật sự cũng không dễ dàng gì. Hy vọng các con có thể tha thứ cho cha. Các con … đã chịu uất ức rồi… “

“Làm sao có thể?”

“Cha, cha quá khách sáo rồi!”

Hai người được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nói.



“Các con qua đây ngồi đi, ngồi lại một bàn với cha đi, cha cũng đã lâu rồi không cùng gia đình các con nói chuyện!” Ông cụ nhẹ giọng nói.

Ngay khi những lời này rơi xuống, mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Trương Tùng Hồng.

“Cha! Cái này …” ông ta vội vàng bước lên và hét một câu.

Nhưng ông cụ liền gio tay ra hiệu đừng nói gì nữa.

“Đến đây đi.” Ông cụ mỉm cười.

“Vâng, thưa cha!”

Trương Tinh Vũ đáy mắt có chút ẩm ướt.

Bà ta đã không thể nhớ nổi bản thân đã bao nhiêu năm rồi không được ngồi cùng bàn ăn cơm với cha.

Tô Quảng cũng vậy, tràn đầy cảm xúc.

Đây đều là công lao của Lâm Dương.

Ễ Ông quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Dương ở đẳng kia.

Lại nhìn thấy Lâm Dương đang gật đầu ở đó, trêи mặt mang theo nụ cười.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ được mời đến bàn trêи, đây có thể nói là vinh quang vô cùng.

Đôi mắt của Trương Côn, Nhậm Ái và những người khác đỏ bừng lên, nghiến răng nghiền lợi nhìn gia đình này.

Các khách mời cũng vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu Nhan đâu?” Đột nhiên, ông cụ nhìn quanh và gọi một tiếng.

“Ông ngoại, cháu ở đây!” Tô Nhan vội vàng nói.

“Cháu cũng qua đây đi! Còn cả cháu nữa, tiểu tử thói!” Ông cụ Trương nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

“Vâng, vâng!” Lâm Dương vừa cười vừa đi về phía trước.

Gia đình này đã thu hút sự chú ý của mọi người, có thể coi là mở mày mở mặt rồi.

Thầy Lưu cũng mặt dày qua ngồi, nhưng ông ta lại chen vào ngồi bên cạnh Lâm Dương và nói chuyện.

Lúc này, gia đình của Tô Quảng đã trở thành tâm điểm của mọi người…

: Tuy nhiên, khi ʍôиɠ Lâm Dương ngồi vẫn còn chưa nóng, một giọng nói già nua từ ngoài cửa truyền đến.

“Trương Trung Hoa! Ông làm sao vậy? Gia đình này sao lại ngồi lên bàn đầu? Ông không cần mặt mũi, nhưng tôi vẫn cần!”

Mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một bà lão đi vào đại sảnh, đang lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm vào bàn đầu này.

“Bà cụ đến rồi?”

Khách khứa hét lên.

“Mẹ!”

Trương Tinh Vũ sắc mặt nhất thời thay đổi, liền vội vàng đứng dậy.

“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái như cô.” Bà cụ hét lên.

“Mẹ, chuyện liên quan đến chiếc vòng chút nữa con sẽ giải thích rõ ràng cho mẹ.” Trương Tỉnh Vũ vội vàng nói.

“Ai nói với cô về chuyện chiếc vòng? Cô cho rằng tội mà gia đình cô đã gây ra là chuyện này sao? Người đâu, lôi gia đình này ra ngoài cho tôi! Tránh để lát nữa người của Khai gia, Việt gia tìm đến, Trương gia của chúng ta không thể nào giải thích được! Tội mà bọn chúng gây ra, để cho bọn chúng tự mình giải quyết! “Bà cụ lạnh lùng nói.

“Đúng.”

Người nhà họ Trương ở phía sau lập tức tiền lên phía trước.

Gia đình Tô Quảng ngay lập tức biến sắc.

“Bà đang làm cái gì vậy?” Ông cụ Trương vô cùng tức giận.

“Làm cái gì sao? Trương Trung Hoa, ông đừng tưởng tôi không biết chuyện gì! Cháu rễ tốt của ông vừa mới lừa gạt nhà họ Khai, tổng cộng hơn một tỷ nhân dân tệ! Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, người của nhà họ Khai và nhà họ Việt đều đang nhanh chóng tới đây! Muốn bắt chúng ta phải giải thích! “, Bà cụ hét lên.

“Cái gì?”

Hiện trường ngay lập tức bùng nỗ.