Bảng Đức Long không có lựa chọn nào khác, ông làm điều này vì Hạc Xương Ngọc.

Nếu Lục Duần Huy chết, ông sẽ phải tự mình trả giả cho cốt ngọc.

Theo ông được biết, lần này không ít cao thủ đến chợ ma săn lùng Hắc Xương Ngọc, nếu ông không có lợi thế tài chính, sợ rằng sẽ không có được thứ ông muốn.

Tuy nhiên, nếu ông tập hợp được tài chính của tất cả những nguồn có thể, thì sẽ như rồng thêm cánh, khả năng chiến thắng lớn hơn rất nhiều.

Đó là lý do ông không ngần ngại chiến đấu để bảo vệ Lục Duần Huy.

“Không ổn!”
Khi thấy Đức Long tung ra một cú đấm nặng nề.

Nội công và sức gió kết hợp với nhau tạo thành một hình dạng nằm đấm có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nó hoàn toàn có thể nghiền nát Ngô Nguyên Thanh, Quách Chính Hoa không thể không hét lên Hình dạng bàn tay này, rõ dàng dựa trên tiêu chuẩn của các võ sĩ tu luyện.

Tu luyện càng cao, năm đầm càng to càng dễ thấy.

Sách vở có ghi lại, bóng hình nắm tay này có thể làm sập núi, hút cạn sông, lấp đầy hồ.

Dù hình dạng nằm đấm của Bằng Đức Long không quá rõ ràng, chỉ to bằng cái chậu rửa mặt nhưng cũng đủ thấy ông ta quả thực đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Tần Liên Tâm kinh ngạc che miệng lại.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô không thể tin được trên đời này tồn tại tuyệt kỹ như vậy.

Đương nhiên, Ngô Nguyên Thanh với sấm sét trong tay cũng bị chấn động.

Cô còn tưởng mình đang bước vào thế giới tiên hiệp, cảm thấy rất sốc, mọi thứ trước mắt đều cực kỳ khó tin Các ông chủ và thiếu gia cũng bị sốc trước cảnh tượng chưa nay chưa từng thấy, chỉ xuất hiện trên ti vi đã qua kỹ xảo điện ánh.

Thật sự quá sốc!
Đúng lúc này, đối mặt với một năm đấm đang lao đến, Ngôi Nguyên Thanh lập tức vận công, giảng toàn lực vào bóng năm đam.

Hai luồng năng lượng va chạm trong không trung, tia chớp sấm sét bị đường quyền bóp nát, cũng vì thế, hình dạng của nó.

cũng trở nên trong suốt hơn.


Nói cách khác, sức mạnh của nó đã bị giảm đi đáng kể.

Ngô Nguyên Thanh, người giỏi sử dùng phép thuật hơn đầu tay đổi, đã dùng một đòn sấm sét làm nổ hoàn toàn nắm đấm.

Nhưng kể cả như vậy, ông cũng bị chấn động ít nhiều phải lùi ra sau hai bước.

“Thật kinh ngạc! Việc tu luyện của ông ta đã đạt đến giai đoạn biến hóa trung kỳ” Ngô Nguyên Thanh kinh ngạc nói.

Mỗi trạng thái tu luyện được chia thành giai đoạn đầu, giai đoạn giữa và giai đoạn muộn.

Ngô Nguyên Thanh có thể không sợ người tu luyện cảnh giới viên mãn giai đoạn đầu, nhưng đối với Bàng Đức Long, ông thực sự đã gặp khó khăn.

Nói trắng ra, ông không thể đánh bại được người này.

“Hóa ra trình độ cũng chỉ ở mức này" Đức Long khinh thường nói: “Mười tám năm nữa tu luyện cũng không phải đối thủ của tôi.”
Những lời này dưỡng như làm tổn thương lòng tự trọng của Ngô Nguyện Thanh, lập tức tiếp tục chiến đấu, không muốn động khẩu.

“Sao, vẫn muốn đánh?” Bàng Đức Long nheo mắt, chỉ cần Ngô Nguyên Thanh muốn, ông sẵn sàng tiếp chiêu.

Nhưng trong mắt Ngô Nguyễn Thanh, không phải lúc nào cũng có kẻ thắng người thua, ít ra bên kia không sánh bằng ngài Diệp, không đủ để ông sợ hãi,
Ông định đầu tiếp, đột nhiên một giọng nói xuyên màng nhĩ khiến ông gạt bỏ ý định.

“Ông Ngô, bỏ qua đi, đấu giá trước." Diệp Thiên nói, xoay người dân Tân Liên Tâm đi về phía địa điểm chính.

"Vâng, ngài Diệp." Ngô Nguyễn Thanh nhìn Bàng Đức long đầy ẩn ý, rồi quay lưng, đuổi theo Diệp Thiên.

Nhìn bóng dáng sắp rời đi của Diệp Thiên, Lục Duần Huy tràn đầy khó chịu mà hỏi: “Ông Bàng, sao ông không xử lý lão giả hội hãm đó ngay" Bàng Đức Long trợn tròn mắt: “Ông cho rằng giết lão ta dễ như vậy, nếu muốn giết lão, tôi phải mất 60% công lực.

Sau đó lại tiếp tục chạy đi tìm kiếm Hắc Xương Ngọc? Có đảm bảo được Hắc Xương Ngọc không bị kẻ khác nhanh tay cướp mất???" “Vậy cứ để bọn chúng đi?" Lục Duần Huy chủ yếu muốn Quách Chính Hoa chết, để ông có thể thống lĩnh Thanh Châu.

“Khi nào lấy được Hắc Xương Ngọc, tôi sẽ tìm cơ hội giúp ông giải quyết chúng.

Bảng Đức Long cầm chừng, không nói gì, đi về phía địa điểm chính.

Không có thù hận gì đậm sâu, cũng không cần dồn lực đuổi cùng giết tận, nếu không phải vì đám người Lục Duẫn Huy, ông sẽ không quan tâm đến chuyện lộn xộn này.

Một cao thủ như ông thường cổ để không để bị thương.

Nội thương nhẹ có thể bình phục trong vòng mấy tháng, nếu bị thương nặng thì phải mất mấy năm, thực sự không đáng giá.


Nhưng những lời này lại làm cho Lục Duẫn Huy rất cao hứng, vội vàng nói với các đại gia.

“Mau đi theo ông Bàng, sau đó giúp ông ấy có được Hắc Xương Ngọc, sau đó ông ta sẽ giết Quách Chính Hoa.

Nếu không để ông trở về Trường Sơn, Quách Chính Hoa và đám người kia sẽ xử lý các người.

Nói xong, Lục Duần Huy đuổi theo bước chân Bàng Đức
Long.

Các ông chủ ngạc nhiên, sau đó nhận ra rằng họ dường như đã mặc bay.

Điều này buộc ông phải trả tiền, nếu không rút hầu bao, sẽ thiệt hại rất nhiều.

Nhưng tiền đầu phải lá cây.

Cảm thấy bất lực, những người trong số đó còn hối hận khi ban nãy về phe Lục Duần Huy.

ít nhất Quách Chính Hoa cũng không bắt họ trả tiền" "Sớm biết như vậy, đáng lẽ ra tên nên để cho ngài Diệp đánh gãy chân đứa con trai, để chữa lành cũng không tốn kém quá.

Bây giờ phải tốn mấy chục triệu đô, đúng là thiệt hại quả mà " Lưu Cận Bình ân hận.

“Phải! Tôi cũng đã tốn kém rất nhiều." Các đại gia lần lượt bày tỏ sự mất máu.

Họ đều là doanh nhân, họ biết rằng việc trả tiền cho Bàng Đức Long lần này, người có lợi nhất là Lục Duần Huy, chứ họ không được lợi ích gì.

Nhưng không còn cách nào khác, chọn đường đi sai, muốn quay đầu không được, chỉ còn cách chấp nhận.

Ai nấy cũng cảm thấy bất lực.

“Mẹ kiếp, Từ Hoành Bân, là lỗi của mày, nếu mày không bảo bọn tao thách thức ngài Diệp thì bọn tao đã không suýt bị đánh gãy chân, gia đình cũng không tốn nhiều tiền vậy.” Lâm Phong là người gầm lên với Từ Hoành Bần khi những ông lớn rời đi.

“Lâm Phong nói đúng, tất cả đều là lỗi của Từ Hoành Bản!” “Từ Hoành Bân, có gì muốn giải thích với bọn tao không?” “Từ Hoành Bân, tao không muốn giao du với mày nữa.

Đúng là thứ sao chổi Các thiếu gia đồng loạt trút giận lên Từ Hoành, thậm chí còn có người đấm anh ta.

“Các anh em, tha thứ cho tôi, tôi không biết người đó lại có lai lịch lớn như vậy, nếu biết tôi quỳ liềm còn không đủ, nào dám khiêu khích hãn làm tổn hại các cậu" Từ Hoành Bân nói như sắp khóc.


Rồi đột nhiên nhận ra cái gì đó, đột nhiên anh chỉ vào Lưu
Vân Lan mới hoàn hồn cách đó không xa, tức giận nói: "Tất cả là tại cô ta, đều là do cô ta gây ra.

Nếu cô ta không chọc giận vợ ngài Diệp, thì tôi cũng không khiêu khích bọn họ làm gì”
Từ Hoành Bản tức đến mức muốn ném cổ xuống biển làm mồi cho cá mập.

Dù mối quan hệ giữa hai người như thế nào, thì bây giờ anh chỉ muốn trút lửa giận lên người cô.

Vì vậy, anh lao đến Lưu Vân Lạc một cách phẫn nộ.

“Tôi giết cô!"
Anh ta đá vào bụng Lưu Vân Lan, cô ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn đã tiếp tục bị đấm đá túi bụi.

Những thiếu gia kia cũng tức giận không có chỗ xả, liền đồng loạt xông tới đánh Lưu Vân Lan, liều mạng trút giận lên người cô
Khoảng năm phút sau, Lưu Vân Lan đã bị đánh thành đầu heo, cả mặt sưng tấy, chỗ đen chỗ tim, thậm chí còn bị gãy một vài chiếc răng cửa.

Cô ấy vốn ăn mặc hở hang, nhưng ngay cả quần áo cũng bị xé rách, không còn mảnh vài che thân, tổng thể trông thật kinh khủng.

Lưu Vân Lan lúc này tràn ngập ân hận, nếu như ban nãy cô sớm rời khỏi Thanh Châu theo lời của Tân Liên Tâm, thì đâu đến kết cục này.

Người ngợm bị đánh đập không thiếu chỗ nào, không biết cô có sống nổi không? “Tao gặp mày một lần, sẽ đánh một lần!” “Mày đừng để tao gặp được mày nữa!” “Lần sau để tạo gặp phải, tao sẽ đánh cho mày vô sinh luôn!”
Đảm thanh niên buông lời cay nghiệt, rồi để Lưu Vân Lan năm đấy, đến địa điểm chính.

Nhưng chúng không biết rằng, rồi tất cả sẽ trở thành mồi cho cá mập.

Địa điểm chính được đặt ở sân gôn trên khu nghỉ mất, ảnh sáng rọi xuống chẳng khác gì ban ngày.

Lúc này nhóm người Diệp Thanh đã đến và tìm thấy một hàng ghế trống.

Một lúc sau, nhóm Bàng Đức Long cũng có mặt, ngồi cách đó không xa.

Cuộc đấu giả được tiến hành, Từ màn hình lớn phía lớn của khán đài, có thể thấy thử đang được đấu giá là một chiếc kiêng bang đồng thời Tây Chu, và mức giá khởi điểm là chín triệu đô.

“Xem ra có rất nhiều người tới đấy." Diệp Thiên liếc nhìn đám người đang ngồi trên ghế, thấy có người đang nhắm mắt thiên định, anh liền khẽ cười nhạt.

Anh biết những kẻ đó đều có nội lực thực sự chảy trong người, có vẻ như buổi đấu giả hôm nay quy tụ được rất nhiều cao thủ.

“Diệp Thiên...!Hắc Xương Ngọc là gì” Tần Liên Tầm nhìn Diệp Thiên.

“Đó là hà thủ ô có tuổi đời hàng nghìn năm đã được tinh luyện.

Nó có hình dạng giống người, trắng trẻo như ngọc.

Nên được gọi Hắc Xương Ngọc, đặc biệt khi chôn xuống đất, nó sẽ di chuyển tán loạn, cực kỳ khó bắt.


Công dụng của nó là chữa bệnh, bổ khí, tăng tuổi thọ, duy trì nhan sắc.

Cực kỳ quý giá.

Diệp Thiên kiên nhẫn trả lời.

“Hả? Tác dụng mạnh như vậy sao?" Tần Liên Tâm chớp mắt hỏi: “Anh muốn có nó lắm sao?" “Có dự định." Diệp Thiên cười gật đầu.

“Được." Tần Liên Tâm lấy ra hai tấm thẻ đưa cho Diệp Thiên, cười ngọt ngào: "Em lấy tư cách vợ, ra lệnh cho anh tiêu hết 1 tỷ đô la này, nếu không tiêu hết, chứng tỏ anh không đủ yêu em"
Diệp Thiên cười tủm tỉm: “Vợ à, đây là ông Quách đưa cho anh và em, em cứ giữ lấy mua những gì em thích.

Lát nữa, anh sẽ gọi ông Kim, Đỗ, ông Vương chuyển tiền đến.

Tần Liên Tâm trợn tròn mắt: "Anh không nghe em nói sao? Em đưa cho anh, không được kiểm người khác đòi tiền” “Ừm...!vậy anh mượn vợ trước, khi nào có tiền anh sẽ trả lại cho em." Diệp Thiên hôn lên má nhỏ của Tần Liên Tâm một cách say mê, không nỡ từ chối lòng tốt của cô, đồng thời nhận lấy hai cái thẻ “Nhiều người như vậy, anh thật không biết xấu hổ." Tần Liên Tâm che mặt, hai má nóng lên, thẹn thùng nói.

Quách Chính Hoa cười nói: "Ngài Diệp, bà Diệp đúng là một cặp trời sinh"
Từ Hoành Bản và Lâm Phong cách đã không xa, chứng kiến toàn bộ không khỏi giận dữ đến tím mặt.

“Đồ dâm tặc! Nếu bọn chúng hứng thú với món đồ đấu giá nào, chúng ta cử tăng giá lên để bọn chúng tổn thật nhiều tiền
Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Họ đã nghe những gì Bàng Đức Long nói, sau trận đấu giá nhóm người Diệp Thiên sẽ bị giết chết nên họ không sợ bị Diệp Thiên trả thù.

Vào lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Thiên.

"Ngày Diệp, tôi thấy em trai rồi.

Nó đang ở cột thứ ba bên trái, hàng thứ hai, ngồi cạnh một mỹ nhân.

Nó cũng nhìn thấy tôi.”
Diệp Thiên nhìn theo hướng Ngô Nguyễn Thanh chỉ quả nhiên thấy một ông lão trạc tuổi Ngô Nguyên Thanh, đang nhìn về phía ông với vẻ giễu cợt.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thiên, Giang Kỳ Sơn nhìn hắn, hai ánh mắt va chạm, cảm tưởng mọi thứ xung quanh đều bị quét sạch.

Ánh mắt tràn đầy sắc khí, như muốn tuyên bố án tử cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên thu ánh mắt, nhắm mắt lại, truyền âm cho Ngô Nguyên Thanh.

“Tà khí rất nặng, nếu có xung đột, ông bảo vệ vợ của tôi, còn tôi sẽ thay ông giải quyết.

“Đã rõ.".