Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều đến quảng trường Vọng Đăng, tiêu mấy triệu đồng mua hai bộ quần áo, sau đó bắt đầu cùng Lâm Kim Kiều đi dạo quảng trường.

Khi đi dạo đến trước cửa hàng phỉ thúy, Diệp Thiên cảm nhận được linh khí nồng đậm bên trong, bèn mượn cớ muốn mua trang sức cho mẹ mà kéo Lâm Kim Kiều vào cửa hàng.

“Ủa? Đây không phải là Diệp Thiên với Lâm Kim Kiều đó sao?”
Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều vừa vào cửa hàng phỉ thủy thì một cô gái tóc màu vàng hơi xoăn rẽ ngôi giữa phát hiện hai người, sau đó kéo một người thanh niên mặc toàn hàng hiệu đi về phía hai người.

Cô gái này tên là Lưu Vũ Hân, bạn cùng lớp hồi đại học với Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều.

Còn thanh niên mặc toàn hàng hiệu là Lý Phong, cùng trường với Diệp Thiên, nhưng học ngành tài chính, tài sản trong nhà khoảng chừng 200 tỷ đồng, hồi học đại học đã là bạn trai của Lưu Vũ Hân, thường xuyên đến lớp của Lưu Vũ Hân nên đều biết nhau.

Bạn học cũ gặp mặt không thể thiếu một hồi hàn huyện, đương nhiên cũng không thể thiếu nói móc Diệp Thiên.

“Hai cậu tới mua phỉ thúy hả?” Sau khi mỉa mai Diệp Thiên, Lưu Vũ Hân hỏi.

“Đi xem thử." Lâm Kim Kiều đáp.

“Xem thử à? Tôi còn tưởng Diệp Thiên sẽ mua trang sức phỉ thúy cho cậu chứ.” Lưu Vũ Hân mỉm cười châm biếm.

Phải biết rằng trang sức phỉ thúy hở cái là chục triệu, thậm chí mấy trăm triệu, cả tỷ đồng.

Ngay cả cậu ấm nhà giàu như Lý Phong bước vào nơi này cũng nhức đầu.

Vừa rồi cô ta chọn trúng một chiếc nhẫn, chỉ khảm chút màu xanh biếc thôi mà đã bán hơn 50 ngàn đô la, khiến Lý Phong sợ run người, bây giờ đang chờ bạn bè gửi thêm 15 ngàn đô la nữa thì mới đủ tiền mua chiếc nhẫn đó.

Chỉ bằng loại người sống ở khu bình dân như Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều mà cũng dám bước chân vào nơi này à?
Song điều khiến Lưu Vũ Hân bất ngờ là Diệp Thiên lại nói: “Đúng là tôi đang có quyết định đó.

Hay là cậu giúp Kim Kiều xem thử mẫu trang sức nào phù hợp với cô ấy đi, tôi sẽ trả tiền.”
Nghe vậy, Lưu Vũ Hân nao nao, còn Lý Phong thì trực tiếp bật cười.

“Diệp Thiên à, cậu đừng để cô ấy xem, ánh mắt cô ấy tinh đến mức ngay cả tôi cũng sợ nữa là.

Vừa rồi cô ấy chọn trúng một chiếc nhẫn giá 50 ngàn đô, làm hại tôi còn phải gom tiền mua, nếu cô ấy xem cho cậu mẫu khác, không chừng cậu bán máu bản thận bản t*ng trùng cũng không đủ tiền mua ấy chứ.

Lưu Vũ Hân che miệng cười, làm nũng: “Ánh mắt của người ta cũng thường thôi mà, tinh đâu mà tinh!”
Nói rồi, cô ta còn không quên cho Diệp Thiên ánh mắt khinh bỉ.


Những thứ mà tôi coi trọng, cậu mua nổi sao?
Nhưng ngay sau đó, câu nói của Diệp Thiên lại khiến hai người ngây ngẩn.

“Đúng là rất bình thường, chẳng tinh chút nào, thôi tôi không làm phiền cậu nữa.”
Diệp Thiên bỏ lại câu đó rồi dẫn Lâm Kim Kiều bắt đầu xem trang sức trước tủ thủy tinh.

Đúng là rất bình thường? Không tinh chút nào?
Lý Phong chỉ muốn đánh chết Diệp Thiên.

Một thằng nghèo kiết xác sống ở khu bình dân như mày ăn nói mạnh miệng thế mà không sợ bị sét đánh à? Có giỏi thì mua một cái cũng 50 ngàn đô cho tao xem thử? Trong lòng anh ta điên cuồng gào thét.

“Nhìn xem thằng này sẽ mua loại rác rưởi nào tặng cho Kim Kiều.” Lý Phong không phục, dắt Lưu Vũ Hân đi theo Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều.

“Diệp Thiên à, đừng chỉ cưỡi ngựa xem hoa như thế, thấy mẫu nào ổn thì cứ gọi nhân viên lấy ra cho cậu xem
Đi theo Diệp Thiên hồi lâu mà thấy Diệp Thiên chỉ ngắm nghía cách thủy tinh, trông như ông bác đi dạo siêu thị, Lưu Vũ Hân không nhịn được nói một câu, đồng thời thầm nghĩ: không mua nổi thì nói thẳng đi, cần gì phải giả vờ giả vịt.

Chẳng lẽ lát nữa lại mượn cớ là không coi trọng cái nào nên bỏ đi? “Tôi còn chưa vừa mắt đầu, không cần làm phiền nhân viên lấy ra.

Diệp Thiên thản nhiên đáp, tiếp tục ngắm như cưỡi ngựa xem hoa.

Nghe thấy câu trả lời đúng như dự đoán này, Lưu Vũ Hân không nhịn được bật cười.

Lý Phong cũng lắc đầu cười khổ, không mua được thì đừng có vào, không ai cười cậu, nhưng nếu đã vào rồi, giả vờ cũng giả vờ rồi, bây giờ còn làm ra vẻ thế thì ai chịu nổi? Lát nữa nếu cậu không mua được, để xem tôi sẽ trào phúng cậu như thế nào.

Ngay cả nhân viên trong tủ trong cửa hàng cũng cười khinh khỉnh.

Loại người này họ từng thấy rất nhiều, những ai chỉ ngắm cách lớp kính chứ không nói gì, 99% đều sẽ không mua.

Lý Phong lại đi theo Diệp Thiên hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: “Diệp Thiên, thực ra chúng tôi đều biết hoàn cảnh của cậu như thế nào, cậu không mua nổi phỉ thúy đầu.

Nếu cậu nhất định đòi mua cho Kim Kiều thứ gì đó thì tôi đề nghị cậu nên mua tất chân hoặc là quần chip cho cô ấy, mấy thứ đó vừa rẻ vừa thực dụng, phù hợp nhất với loại người nghèo như cậu đấy “Lý Phong, anh xấu xa quá” Lưu Vũ Hân che miệng cười.

Nghe hai người này nói, nhân viên càng thêm không bận tâm tới Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều, trực tiếp coi họ như không khí.

Lâm Kim Kiều lập tức quay lại trợn trắng mắt nhìn hai người kia.

Làm người mà lại đi khinh thường người khác kiểu đó à?
Đương nhiên cô biết Diệp Thiên muốn mua trang sức cho mẹ mình, nếu không cô đã sớm kéo Diệp Thiên rời khỏi chỗ này rồi.


“Chính nó.

Đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng chỉ vào mặt dây chuyền phỉ thúy xanh biếc, nói: “Nhân viên, lấy mặt dây chuyền này đi, tôi muốn mua
Mấy nhân viên đều có tại như điếc, không một ai lại đây đáp lời Diệp Thiên.

Thấy giá của mặt dây chuyền, Lưu Vũ Hân trực tiếp bật cười.

"Diệp Thiên, cậu có nhầm hay không vậy? Đó là 342 ngàn đô, không phải là 342 độ đâu!” “Tôi biết chứ.” Diệp Thiên đáp.

“Cậu biết mà còn kêu nhân viên lấy ra, cậu mua nổi không?” Lý Phong cười ngặt nghẽo.

Diệp Thiên chẳng buồn dong dài với anh ta.

Thấy nhân viên thờ ơ, hắn lại kêu: "Lấy mẫu trang sức này, quẹt thẻ.

“342 ngàn đô, anh có chắc là không đùa giỡn chúng tôi không?” Một nữ nhân viên cười khinh bỉ nhìn Diệp Thiên.

Lúc Lý Phong và Lưu Vũ Hân mua nhẫn, chính cô ta đã tiếp đãi họ.

Cậu Phong mặc toàn trang phục Gucci, đeo đồng hồ Catier, ăn vận ít ra cũng hơn 200 triệu, cô Hân mặc đồ Chanel, đeo túi xách LV, cặp tình nhân giàu có thể mà mua chiếc nhẫn 50 ngàn đô cũng thấy đau đầu, hắn mặc toàn đồ chợ thế này thì lấy gì mà mua mặt dây chuyền giá hơn 300 ngàn đô?
Huống chi cậu Phong và cô Hân cũng quen biết với hắn, nói hắn là người nghèo, lỡ lấy mặt dây chuyền ra, hắn cầm lấy bỏ chạy thì sao? “Thôi, thái độ phục vụ kiểu này thật sự không chấp nhận được.”
Thái độ của nữ nhân viên khiến Diệp Thiên hoàn toàn không có hứng thú tiêu tiền, bỏ lại một câu rồi kéo Lâm Kim Kiều rời đi.

“Ha ha ha! Anh biết ngay cậu ta sẽ kiếm cớ bỏ đi mà.”
Nhìn bóng lưng Diệp Thiên rời đi, Lý Phong cười phá lên.

“Quả nhiên đúng như em đoán.

Lưu Vũ Hân cũng không nhịn được bật cười.

“Anh ơi, xin hãy chờ chút.”
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, đi giày cao gót chạy về phía Diệp Thiên, ngăn cản trước mặt hắn mỉm cười nói: “Thưa anh, tôi là bà chủ của cửa hàng này.

Anh có gì không hài lòng với thái độ phục vụ của chúng tôi a?”
Bà mới tiếp đãi một khách quen, nghe thấy Diệp Thiên nói thái độ phục vụ không chấp nhận được nên mới vội vã chạy tới.


“Nhân viên của chị khinh thường người khác, tôi chỉ có thể xài mấy trăm ngàn đô ở cửa hàng khác thôi.

Nói xong, Diệp Thiên lướt qua bà chủ, rời khỏi cửa hàng phỉ thúy rồi cùng Lâm Kim Kiều bước vào cửa hàng phỉ thúy đẳng cấp không hề kém bên này.

“Mấy.

Mấy trăm ngàn đô ư?” Bà chủ trợn tròn mắt.

Mặc dù với cách ăn mặc của Diệp Thiên, bà cho rằng hắn không có khả năng chi trả nhiều tiền đến thế, nhưng lỡ người ta là con nhà giàu kín tiếng thì sao? “Nếu cậu ta thực sự mua được phỉ thủy giá mấy trăm ngàn đô thì chờ xem tôi sẽ xử lý các cô như thế nào!” Bà chủ hung tợn trừng mấy nhân viên trông quầy, sau đó vội chạy qua cửa hàng đối diện nhìn xem.

Ngay cả đám khách hàng nghe Diệp Thiên nói vậy thì cũng đều đi xem trò hay.

“Hầy, bà chủ bị tiền che mắt mất rồi, thế mà còn mong chờ loại người đó có thể bỏ ra hơn 300 ngàn đô ư?” “Còn nói chúng ta khinh thường người khác nữa chứ.

Nếu hắn có thể bỏ ra 3000 đô tôi sẽ theo họ hắn!” “Thứ nghèo kiết xác mặc toàn hàng chợ, tôi không dám cho hắn ta xem phỉ thúy đắt tiền, chỉ sợ hắn ta sẽ khoắng phỉ thúy chạy mất.

Bà chủ vừa rời đi thì đám nhân viên trông quầy bắt đầu chanh chua thì thầm.

“Anh thật phục thằng nghèo rớt mùng tơi đó.

Không có tiền thì đừng có bước vào những nơi như thế này, mà đã vào rồi thì đừng có vờ vịt.

Chẳng những giả vờ mà cậu ta còn ra sức giả vờ nữa chứ, gì mà mấy trăm ngàn đô, cậu ta có bán hết nội tạng cũng không kiếm được nhiều tiền đến thế.” Lý Phong cười đau cả bụng.

"Đúng đấy.” Lưu Vũ Hân cười nhạo: "Hay là chúng ta qua cửa hàng đối diện nhìn xem cậu ta giả vờ tiếp đi.

Dù sao Ngô Phụng cũng chưa gửi tiền cho anh “Đi, xem cậu ta giả vờ kiểu gì, chờ tiền gửi đến rồi lại quay về mua” Lý Phong nói rồi ôm Lưu Vũ Hân đi qua cửa hàng đối diện.

“Thằng ngốc kia thật buồn cười, tôi cũng đi xem hắn ta giả vờ kiểu gì.”
Nữ nhân viên phục vụ Lý Phong và Lưu Vũ Hân nói với đảm nhân viên khác rồi cũng chạy sang cửa hàng đối diện.

Mà lúc này, trong cửa hàng phỉ thúy đối diện.

“Thưa anh Thiên, anh thật tinh mắt, chiếc vòng cổ bạch kim với mặt dây chuyền khảm đầy phỉ thúy này rất phù hợp để tặng cho bạn gái.

Nếu bạn gái của anh mà đeo nó thì chắc chắn sẽ trông rất cao quý
Lý Phong và Lưu Vũ Hân vừa vào cửa hàng thì đã thấy một nữ nhân viên mỉm cười nói với Diệp Thiên.

Trên tay Diệp Thiên rõ ràng là mặt dây chuyền phỉ thúy trông còn cao cấp hơn cả mẫu trang sức bên cửa hàng kia.

“Mặt dây chuyền này đẹp quá!” Lưu Vũ Hân mới nhìn thoáng qua đã sáng mắt, giống như nhìn thấy một anh chàng đẹp trai xuất hiện trước mắt mình.

“Đẹp đến mấy thì cậu ta cũng không mua nổi đâu.

Anh dám bảo đảm không lâu sau, cậu ta sẽ mượn cớ muốn qua cửa hàng khác xem thử để rời đi.” Lý Phong khẳng định.


“Ừ ừ” Lưu Vũ Hân đồng ý với lời nói của anh ta.

Nhưng ngay sau đó, họ nghe thấy Diệp Thiên nói: “Lấy máy pos lại đây, tôi sẽ quẹt thẻ."
Nữ nhân viên nhanh chóng gọi nhân viên thu ngân cầm máy pos qua đây.

“Cậu ta quẹt thẻ thật à?” Thấy Diệp Thiên cầm thẻ ngân hàng quẹt vào máy, sắc mặt Lưu Vũ Hân tức khắc thay đổi.

“Chờ xem, chắc chắn sẽ không đủ số dư đầu.” Lý Phong cười nói.

“Ừ.

Cậu ta không có khả năng giàu hơn anh Phong” “Dĩ nhiên rồi! Tiền tiêu vặt một tháng của anh bằng tiền cậu ta làm công mấy năm ấy chứ.

Song Lý Phong vừa dứt lời thì lại nghe thấy: “Đã thanh toán thành công, anh Thiên xin hãy ký tên đi a."
Nhân viên thu ngân xé hóa đơn thanh toán, cung kính đưa bút và hóa đơn cho Diệp Thiên.

Tất cả mọi người đều sôi trào.

“Trời ơi!.

Thanh toán thành công kia! Không ngờ đây lại là đại gia!” “Đúng như câu tục ngữ không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Ai ngờ được cậu ta lại là một đại gia kín tiếng chứ." “Nhân viên cửa hàng kia đúng là có mắt như mù, coi đại gia thành người nghèo, chắc lần này sẽ bị sa thải đấy nhỉ?”
Đám khách hàng chạy qua xem trò hay đều bàn tán xôn xao.

Lý Phong và Lưu Vũ Hân đều sửng sốt.

Bà chủ và nữ nhân viên của cửa hàng vừa rồi cũng ngày người, ánh mắt tràn đầy những cảm xúc phức tạp như khiếp sợ, hoảng hốt, khó tin, buồn bực, hối hận vân vân...!
Ngay sau đó, Lý Phong bỗng nhiên điên cuồng xông lên, giật lấy hóa đơn trong tay thu ngân, đồng thời hét lên: "Không có khả năng! Không thể nào là thật được! Tại sao cậu ta có thể mua nổi trang sức đắt tiền đến thế chứ?”
Nhưng trên hóa đơn ghi rõ: Số tiền giao dịch: 447.000 USD, chủ sở hữu tài khoản: Diệp Thiên.

Khi thấy hai dòng chữ này, con mắt Lý Phong suýt nữa lồi ra, vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi.

Lưu Vũ Hân lại giật lấy hóa đơn trên tay Lý Phong, cầm lên xem thì tức khắc hóa đá.

.

Truyện Bách Hợp
Trời đất! Còn đắt hơn cả mặt dây chuyền kia 105 ngàn độ! Thế mà hắn lại thanh toán thành công ư?
Ngay sau đó, Diệp Thiên lại nói một câu như sấm sét đánh xuống, khiến đám Lý Phong, Lưu Vũ Hân nghẹn họng trân trối.

“Thái độ phục vụ của các cô rất tốt, tôi quyết định mua thêm một món nữa..