Sở dĩ Muto Shinaki dám kiêu ngạo và hống hách chạy sang đất Nam Việt như vậy, ngoại trừ việc ông ta là võ tôn Thân cảnh tiểu thành, thì chỗ dựa và sự tự tin lớn nhất của ông chính là Thiên Sát Quyết
Thành thật mà nói sở tu luyện võ công của Thần cảnh tiểu thành rất nghịch trời, trên thế giới có gần mười tỷ người, số người tu hành cũng không quá ba mươi người.

Tất nhiên, con số này không bao gồm những cao thủ khiêm tốn như Diệp Thiên, bởi có một số võ giả không theo đuổi danh vọng và giàu có, mà chỉ theo đuổi võ thuật để trường sinh, vì vậy thế giới bên ngoài không biết đến.

Nhưng không có mấy người như vậy, chắc chắn không quá mười người.

Bởi vì là con người, thì tất nhiên sẽ có dục vọng và khao khát.

Họ sẽ theo đuổi danh vọng và tài sản, có rất ít người không tìm kiếm danh vọng và tài sản.

Nhưng ngay cả người có sức mạnh có thể đứng trong top ba mươi thế giới như Muto Shinaki, thì khi ở nơi nảy mầm trường phái võ thuật như Nam Việt, vẫn phải có tận ba bốn người cao thủ có trình độ cao hơn ông ta.

Ví dụ như Hoàng Thiên Bá là cao thủ hàng đầu của đại nội.

Tô Thiên Sách là bá chủ hàng đầu của Trung nguyên.

Vịnh Thế Long là bá chủ hàng đầu của Nam Bàn.

Vương Mã Thiên Kiêu của Tây bắc.

Những cái tên này có thể được ví như tiếng sấm rền trong giới võ thuật Nam Việt.

Bá chủ hàng đầu của Trung Nguyên và Tây bắc là một trong mười nhân vật đứng đầu trong bảng xếp hạng võ thuật thế giới.

Nhưng bởi vì ông ta có Thiên Sát Quyét, cho nên Muto
Shinaki mới dám tự phụ như vậy, xem thường tất cả mọi người trên đất nước Nam Việt, ngoại trừ bốn người này ra thì ông ta xem thường tất cả, cho dù là ai trong bốn người này tới quấy rầy ông ta, thì ông ta cũng tin chắc chỉ cần bản thân có Thiên Sát Quyết thì ông ta có thể có đủ thời gian trốn
Vì vậy bây giờ ông ta đang đặt tất cả hy vọng của mình vào Thiên Sát Quyết, nghĩ rằng giữ chân Diệp Thiên trong năm giây không phải là vấn đề, chỉ cần có năm giây, ông ta có thể hòa vào đảm động như biển nước này, sau đó thoát khỏi Nam Việt trong lúc hỗn loạn, trở về Nhật bản sống thật tốt.


Nếu bị giết trong tay Diệp Thiên, vậy thì đó thật sự là nghịch trời mà.

Suy nghĩ một lát, Muto Shinaki cười toe toét và ngay lập tức sử dụng Thiên Sát Quyết, tối đa hóa sức mạnh của Thiên Sát Quyết.

Ngay khi Diệp Thiên dồn đến gần Muto Shinaki, cách ông ta chưa đầy trăm bước.

Đột
Với Muto Shinaki là trung tâm, các nón băng dày đặc được ngưng tụ trong khoảng không ở phía trước và sau lương ông ta, ngay cả phía trên và phía dưới cũng có, số lượng lớn đến mức choáng váng, như thể hàng ngàn thanh kiếm sắc bén đang treo lơ lửng trên không trung, vô cùng tráng “Thiên Sát Quyết! Muto Shinaki đã dùng Thiên Sát Quyết", có ai đó đột nhiên hét lên.

Trong phút chốc, toàn bộ hồ Kim Phượng đều nổ tung.

"Đây là Thiên Sát Quyết? Thật bá đạo! Thật là kinh dị! Thầy Thiên có thể chịu được đòn này không?" "Tôi nghe nói khi Muto Shinaki xuất quan, ông ta đã dùng Thiên Sát Quyết để san bằng một ngọn núi cách đó hàng trăm mét, nhiều mũi bằng nhọn và khủng bố như vậy đâm vào thấy Thiên, e rằng Thiên có lợi hại đến cỡ nào thì cũng không thể tránh khỏi kiếp mất "Muto Shinaki đã sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, thật sự lo lắng thay cho Thiên, nhưng vẫn hy vọng anh ta có thể thoát khỏi kiếp nạn này!"
Vô số công dân Giang Thành và những người đam mê võ lầm nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, đều không khỏi toát mồ hôi lạnh lo lắng thay cho Diệp Thiên “Sat Thiên Quyết đúng là danh bất hư truyền, còn mạnh mẽ và khủng bố hơn những gì tôi tưởng tượng", dưới gốc cây liễu bên hồ, một ông cụ mặc đồ Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu trong suốt như sao sáng lập tức tràn ngập kinh ngạc.

“Ông ơi, nếu là ông, liệu ông có thể chống lại được Thiên Sát Quyết này không?”, một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa bên tay phải của ông cụ mặc đồ Đường tò mò hỏi.

“Cô chủ thật biết nói đùa, cụ nhà là bá chủ hàng đầu danh tiếng lẫy lừng của Nam Bàn, kỹ năng giết quỷ đơn thuần này của ông ta sao có thể đến gần được cụ nhà được", một người đàn ông trung niên đứng bên kia ông cụ mặc bộ đồ Đường nói.

“Ồ!", ông cụ mặc đồ Đường xua tay, xấu hổ nói: “Mặc dù tu luyện võ công của tôi so với Muto Shinaki mạnh hơn một chút, nhưng sức mạnh của Thiên Sát Quyết này quả là kinh người ngay cả tôi cũng không dám chắc rằng bản thân có thể tránh khỏi cái chết.

Nếu nỗ lực chống trả lại Thiên Sát Quyết, thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được, bị thương nhẹ hoặc là bị thương nặng".

Tiếng hít sâu vang lên
Cả cô gái xinh đẹp và người đàn ông trung niên đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thiên Sát Quyết của Muto Shinaki mạnh đến vậy?”, sắc mặt của cô gái xinh đẹp đột nhiên thay đổi.

Ông cụ mặc trang phục thường Đường gật đầu nói: "Có thể chống lại đòn Thiên Sát Quyết này mà không bị thương một chút nào, thì e rằng Nam Việt của chúng ta cũng chỉ có một người đó là bá chủ Trung Nguyên".

“Vậy ý của ông nội chính là, thầy Thiên gặp nguy hiểm?”, cô gái xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ lo lắng.


“Nếu kịp thời né tránh thì sẽ không sao, nếu không kịp thời né tránh sẽ bị Thiên Sát Quyết chém trọng thương”, ông cụ mặc trang phục thời Đường quả quyết nói
Cô gái xinh đẹp nghe thấy vậy, lập tức đưa hai tay lên trên bờ môi mỏng của mình, hét lớn về phía Diệp Thiên Thầy Thiên, sức mạnh của Thiên Sát Quyết rất kinh khủng, anh mau tìm cơ hội tránh ra khỏi đó đi, đừng chống trả lại nó, nếu không sẽ bị thương nặng!”
Diệp Thiên ở trên bầu trời cao khoảng trăm mét, cô gái xinh đẹp không thể nhìn rõ anh, thậm chí cô ấy còn không biết anh bao nhiêu tuổi, lý do khiến cô ấy nhắc nhở không phải có ý gì khác, mà bởi vì thầy Thiên là người Nam Việt, ấy không hy vọng một cao thủ võ thuật của Nam Việt bại dưới tay một võ giả của Nhật Bản.

Kết quả là Diệp Thiên như có như không nghe thấy, Muto Shinaki nghe thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, ông ta không ngờ rằng còn có một nhân vận ở hiện trường quan sát ông ta.

"Diệp Thiên, có bản lĩnh thì hãy nếm thử sự lợi hại Thiên Sát Quyết của tôi!” Lời vừa dứt, Muto Shinaki lập tức phóng ra hàng loạt các mũi băng nhọn sắc, bởi vì nếu Diệp Thiên có thời gian để phòng bị thì nguy to.

Giây tiếp theo!
Xoạt xoạt xoạt
Mũi băng nhọn hình cái nói bay khắp bầu trời giống như chục nghìn mũi tên, lướt qua bầu trời như mưa sao băng, sau đó tụ lại với nhau, hóa thành tấm lưới băng dày đặc đáng sợ, bao phủ Diệp Thiên.

Khi lưới bằng càng đến gần, Diệp Thiên có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống với tốc độ nhanh chóng, nhưng hắn không né tránh, cũng không làm gì, chỉ đứng yên như núi.

"Ha ha ha"
Nhìn thấy Diệp Thiên không kịp né tránh, Muto Shinaki cười điên cuồng, ông ta cũng không vội vàng chạy trốn, nhỡ đầu có cơ hội giết chết Diệp Thiên thì sao?
Nên biết rằng, Thiên Sắt Quyết không chỉ có sức tấn công cực mạnh, mà còn có chức năng giảm độ nhanh nhẹn, một khi mũi bằng hình cái nón vậy sát mục tiêu, nó có thể khiến mục tiêu giảm nhiệt độ thấp âm ba mươi độ, chac chan sẽ làm chậm khả năng hành động của mục tiêu trong thời gian ngắn.

Vì vậy, ông ta muốn xem ông ta có cơ hội giết chết Diệp Thiên bằng một chiều hay không! “Mau chạy đi", cô gái xinh đẹp đó nhìn thấy Diệp Thiên vẫn đứng im một chỗ không hề nhúc nhích giống như tên ngốc, khiến cô ấy không khỏi nên nóng như muốn phát điên.

không phải là chờ chiết sao? "Ha ha! Thầy Thiện chết chắc rồi! Lần này thầy Thiên chết chắc rồi!” trong phòng tiệc của khách sạn Thiên Thành, Naoto Miyazaki hét lên đầy phấn khích khi nhìn thấy cảnh này, dường như giây tiếp theo là có thể nhìn thấy Diệp Thiên bị nổ tung “Thật sao?”, Ngụy Thông vốn đã tuyệt vọng, đột nhiên vui mừng.

"Tất nhiên, đòn Thiên Sát Quyết sẽ khiến thầy Thiên như đang ở trong một hang động băng âm hàng chục độ, có lẽ bây giờ anh ta đã lạnh đông cứng người rồi, chỉ cần những mũi băng đó đập vào người anh ta, liên khiến anh ta xay thành thịt nát rồi!”, Naoto Miyazaki chắc chắn nói.

"Ha ha! Ông trời không hề tiêu diệt đường sống nhà họ Ngụy của tôi!”, Ngụy Thông hoàn toàn tin tưởng lời mà Naoto Miyazaki nói, bởi vì Diệp Thiên đúng là không hề nhúc nhích một chút nào giống như thật sự bị đông cứng.

“Ông trời không tiêu diệt đường sống nhà họ Ngụy của ông, vậy thì Tần Chí Thành tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Ngụy của ông!", Tân Chí Thành nằm lấy cổ áo của Ngụy Thông từ phía sau lưng, như thể là ông đang nhắc một con gà.


"Tần Chí Thành ông muốn làm gì! Mau bỏ tôi xuống! Ông mau bỏ tôi xuống! Nếu không chờ đến khi thấy Muto Shinaki chiến thắng trở về, nhất định sẽ giết chết ông!", Ngụy Thông kinh hãi kêu lên.

Tần Chí Thành hừ lạnh nói: "Vậy tôi sẽ ném ông ra ngoài cửa sổ, để ông xuống Hoàng tuyền trước chở tôi, đến khi đó tôi sẽ xuống theo sau tàn bạo ông!" "Đừng đừng đừng! Đừng làm vậy!", Ngụy Thông sợ hãi, trực tiếp kêu lên, nếu như bị ném ra ở độ cao gần một trăm mét như vậy, chắc chắn sẽ nát bét.

"Hừ.

Nếu như Diệp Thiên xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định sẽ ném ông ra ngoài!", Tân Chí Thành nói xong, liền nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lúc này, lưới băng hình nón cách Diệp Thiên chưa tới mười
Nhìn thấy lưới băng càng lúc càng gần Diệp Thiên, cô gái mét.

xinh đẹp dưới gốc cây liễu bên hồ lo lắng giậm chân bình bịch.

"Chết rồi chết rồi, lần này thấy Thiên thật sự không tránh khỏi cái chết thật rồi, vừa nãy nói anh ta né tránh nhưng anh ta lại không tránh, bây giờ có tránh cũng không kịp nữa rồi”.

“Sống chết có số, Tịch Diễn, cháu cũng không cần phải lo lắng về chuyện này”, ông cụ mặc trang phục thời Đường nói.

"Nhưng dù sao thì thấy Thiên cũng là một ngôi sao đang lên trong giới võ thuật Nam Việt, chết như vậy thì thật đáng tiếc, đám người Nhật bản liên vui mừng không ngớt cho mà xem", Vân Tịch Diễm không cam lòng nói.

Ông cụ mặc trang phục thời Đường cười khúc khích, nói: "Cùng lắm thì lát nữa ông nội dẫn cháu đi giết cái tên Muto Shinaki, Nam Việt của chúng ta mất đi một thầy Thiên, giới võ thuật Nhật bản cũng mất đi một Muto Shinaki, coi như là huyề nhau rồi”.

Vân Tịch Diễm nghe thấy vậy, lập tức vui vẻ hỏi: “Ông nội, ông nói thật sao?" “Ông nội đã nói dối cháu bao giờ chưa?" “Nhưng ông nội không sợ Thiên Sát Quyết sao?" "Muto Shinaki vừa mới ra đòn Thiên Sát Quyết, hắn không thể làm lại đòn đó trong thời gian ngắn, khi đó ông nội của cháu sẽ ra trận giết chết ông ta như giết một con chim".

Bật cười
Vân Tịch Diễm mỉm cười "Ông nội, không ngờ ông còn có mặt nham hiểm cỡ này”.

* Không thể nói cụ nhà nham hiểm được, đó là vì dân trừ hạil", người đàn ông trung niên nói.

Cả ba người đều vui vẻ mỉm cười.

Lúc này mũi bằng hình nói còn cách Diệp Thiên ba mét
Hai mét
Một mét
Ngay khi mọi người cho rằng Diệp Thiên thật sự xong đời.


Đột nhiên
Diệp Trần hai mặt đột nhiên mở ra.

Bùng!
Hai chuỗi lửa như rồng lửa phun ra, xuyên thủng lưới băng hình nón, Thiên Sát Quyết bị chịu tác động của nhiệt độ cao, trong phút chốc các mũi bằng bị tan loãng vào không khí.

Ngay sau khi luồng lửa song song bay ra ngoài, Muto Shinaki liền bị mắc kẹt giữa hai luồng lửa.

Trên bầu trời bị ngọn lửa bao trùm! Thật sự khiến người ta kinh ngạc!
Sự xuất hiện của cảnh tượng này đã làm chấn động cả nhãn câu.

Dù xem trận đấu ở bên dưới, xem trận đấu qua truyền hình trực tiếp, hay xem trận đấu trong sảnh tiệc của khách sạn...!nhưng hề ai nhìn thấy thì đều không khỏi choáng váng.

Vào lúc này, toàn bộ thế giới đều được gột sạch, chỉ còn lại âm thanh của biển lửa vang vọng giữa trời và đất.

"Ôi chúa ơi!"
Một lúc sau, Muto Shinaki kêu lên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

"Hãy nhận lấy một đầm nữa của tôi" Diệp Thiên lại đấm một cú mạnh về phía ông ta, ngay sau đó, một cái bóng nằm đẩm dồn về vị trí giữa hai luồng lửa.

“Chết tiệt!”, Muto Shinaki sợ hãi đến mức muốn tè dầm, hãn muốn né tránh nhưng phát hiện cả hai bên trái phải đã bị bức tường lửa chặn lại, hoảng sợ quay người chạy trốn theo giữa hai luồng lửa, chẳng mấy chốc đã bị cái bóng của năm đấm kia tấn công, phun ra một làn sương máu.

Diệp Thiên bay trên gió đuổi theo, khi Muto Shinaki sắp ngã xuống hồ nước, thì bị Diệp Thiên túm lấy hai vai “Thầy Thiên, xin hãy tha mạng!", Muto Shinaki yếu ớt kêu lên.

Diệp Thiên hừng một tiếng và nói: "Tôi nói là xé rách ông thì nhất định phải xé rách ông!”
Khi hắn vừa nói xong, thì hắn liền mạnh mẽ nới rộng cánh ta
Toac! ra.

Cơ thể bị xé toạc phun máu lên không trung! Shinaki Muto, đại tông sư xã đoàn Sơn Khẩu của Nhật Bản, đã chết!
Một lần khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đều bị sốc! Ngay sau đó, Vân Tịch Diễm liền lấy tay bịt chặt miệng.

"Trời a! Thầy Thiên còn trẻ như vậy sao?".