*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi nghe ba điều kiện mà Diệp Thiên đưa ra, chưởng môn và các trưởng lão của Huyền Tiêu Môn đều ngẩn ra.

Vốn dĩ điều kiện đầu tiên đã đủ để bọn họ cảm thấy đau lòng, bởi vì việc nâng cao tu vi của bọn họ đều dựa cả vào những linh thảo và linh dược này, nhưng vì để bảo vệ mạng sống mà phải cho đi,
Nhưng nếu kèm theo điều kiện thứ hai và thứ ba thì bọn họ lại khó chấp nhận.

Điều này giống như cho hắn tiền rồi bán mình cho hắn, sau đó còn làm việc cho hắn?
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!
Hắn quả thực chính là một tên ác ôn ăn thịt người không nhả xương!
Nếu như Diệp Thiên không nói ra câu cuối cùng đó thì bọn họ vẫn muốn cò kè mặc cả một hồi, nhưng mà câu nói sẽ tàn sát hết tất cả các người đã khiến bọn họ vô cùng kinh sợ.

Đến nỗi họ chỉ biết cắn răng nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Hết cách rồi, từ xưa đến nay trong giới tu sĩ đều là cá lớn nuốt cá bé, Huyền Tiêu Môn được thành lập đã hai nghìn năm, bởi vì thực lực kém nên bọn họ chỉ chỉ là một môn phải hạng hai và đã bị môn phải đỉnh cấp bóc lột nhiều lần.

Chỉ là lần này người này quá độc ác còn muốn nô dịch bọn họ, điều này chưa từng xảy ra trước đây.

“Tôi không có bất kỳ ý kiến gì đối với điều kiện do
Thượng Tiên đặt ra." Chưởng môn quét mắt nhìn các trưởng lão hỏi, đặc biệt khi ánh mắt rơi vào người Vương Vũ Huyền, tựa hồ không thể chờ đợi được chém mà muốn giết ông ta.

Nếu ông ta không trêu chọc Thượng Tiên, Huyền Tiêu Môn sẽ bị người ta hủy hoại và còn bị nô dịch sao? “Không ý kiến.

Các trưởng lão yếu ớt lắc đầu.

Cho dù có ý kiến cũng không dám nói.

“Nếu đã không có ý kiến phản đối thì chúng tôi sẽ tuân theo ba điều kiện của Thượng Tiên.

Chưởng môn tuyệt vọng nhằm mất, trong lòng rỉ máu.


"Được!” Tất cả trưởng lão đều gật đầu.

Ba tiếng sau.

Hơn một nghìn cải thùng gỗ được chất thành đống như núi đặt trong đại điện của chưởng môn.

“Thượng Tiên, tất cả các loại linh thảo và linh dược mà ngài muốn đều đã được đặt ở đây.

Chưởng môn chỉ vào thùng gỗ nói với Diệp Thiên đang ngồi trên bảo tọa của chưởng môn nói.

Diệp Thiên đứng dậy bước ra khỏi bảo tọa, mở một thùng gỗ ra hít một hơi thật sâu, cảm nhận được luồng linh khí dày đặc chứa trong linh thảo linh dược, vẻ mặt hài lòng.

Linh khí chứa trong những linh thảo, linh dược này có thể so sánh với linh khí của hai mươi đến ba mươi tấn linh thạch.

“Cất hết vào nhẫn không gian." Diệp Thiên ra lệnh.

“Vâng!”
Không lâu sau, những chiếc thùng gỗ này đã được lập vào mười chiếc nhẫn không gian bằng huyền đồng và một chiếc nhẫn không gian bằng huyền ngân
Chiếc nhẫn không gian bằng huyền ngân này chính là chiếc duy nhất của Huyền Môn Tiêu.

Nó có dung lượng một trăm mét khối là đồ chuyên dụng của chưởng môn.

Nhưng mà hết cách rồi, Thượng Tiên muốn nên bọn họ chỉ có thể cho.

Diệp Thiên đưa những chiếc nhẫn không gian này vào trong một chiếc nhân không gian bằng huyền đồng khác đang đeo trên tay, đồng thời còn lấy mấy trăm kg hạt linh thảo, linh được thả vào trong đó.

Hãn cũng lấy hàng trăm chiếc nhẫn không gian huyền thiết để mang về cho những người đi theo hắn.


Bên trong Huyền Tiêu Môn có thể khai thác huyền thiết, nhưng không có huyền đồng, những chiếc nhẫn không gian bằng huyền động đó được tổ tiên truyền lại, chỉ có một vài chiếc đều đã bị Diệp Thiên lấy hết.

Sau khi lấy được những chiến lợi phẩm này, Diệp Thiên hài lòng nói: "Đi chuyển này đúng là không uổng công, thu hoạch không nhỏ, các người vất vả rồi." “Chỉ cần Thượng Tiên vui vẻ là được rồi." Chưởng môn và các trưởng lão đồng thanh nói.

Mặc dù là nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ giống như bị giảm như vạn con ngựa giảm đạp, cũng không dám thầm mắng, bởi vì tất cả bọn họ đều để cho Diệp Thiên hạ huyết chủ rồi, một khi thầm mắng là hắn sẽ biết.

“Vui vẻ, sao không vui vẻ được chứ!” Diệp Thiên cười nói: "Chỉ có điều tôi nhìn các người có vẻ không vui vẻ cho lắm, như vậy đi, tôi đã lấy của các người nhiều đồ như vậy, hơn nữa các người cũng trở thành nô lệ của tôi, vậy tôi sẽ truyền cho các người bốn quyển đạo tạng chính thống để các người tiếp tục làm việc chăm chỉ cho tôi."
Dứt lời, Diệp Thiên dùng chiêu thức truyền đạo để truyền cho chưởng môn các trưởng lão mỗi người bốn quyền đạo tạng.

Một là Luyện Khí, hai là Thông Linh, ba là Thần Hải, bốn là Kim Đan.

Tuy nhiên, đây không phải là Đại Đại Tạo Hóa Quyết mà nó chỉ là Diễn Tạo Hóa Quyết.

Đây chính là pháp môn tu luyện đơn giản của Đại Đại
Tạo Hóa Quyết, đây cũng chính là pháp môn tu luyện Tiên Đạo chính thống.

Ở Tiên giới, số lượng tu sĩ tu luyện Diễn Tạo Hóa Quyết nhiều hơn Đại Đạo Tạo Hóa Quyết rất nhiều.

Bởi vì không phải ai cũng có thể tu luyện Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, chỉ những người cực kỳ có thiên phủ mới có thể tu luyện pháp môn này.

Nhưng đối với những người có cùng tu vi thì những tu sĩ tu luyện Đại Đạo Tạo Hóa Quyết lợi hại hơn những tu sĩ tu luyện Diễn Tạo Hóa Quyết rất nhiều.

“Thật tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Đây thực sự là pháp môn tu luyện vô cùng lợi hại.

Sau khi nhận được bốn quyền pháp môn tu luyện của Diệp Thiên, chưởng môn và các trưởng lão đều kích động không thôi, cả người lập tức lộ ra vẻ thoải mái.


Đến lúc này bọn họ mới biết đại đạo được sinh ra như thế nào, vũ trụ mênh mông rộng lớn như thế nào...!
Đồng thời, tu luyện theo pháp môn Tiên đạo chính thống mà Diệp Thiên tuyền thụ còn có thể nhân đôi tuổi thọ.

Đối với bọn họ mà nói thì đây thật sự là nhặt được bầu vật rồi.

Sau đó nhờ Diệp Thiên truyền đạo năng lực cho bọn họ thì đã giúp tu vi ban đầu của họ chuyển hóa thành pháp môn tu luyện mà hắn truyền thụ
Tu vi của chưởng môn trực tiếp bước từ Thiên Tiên Cảnh viên mãn thành Thông Linh Cảnh đỉnh phong.

Tu vi của các trưởng lão khác cũng theo đó mà thay đổi.

“Hiện tại các người đã biết tại sao mình không phải đối thủ của tôi rồi đi, bởi vì tôi đã tiến vào Thần Hải Cảnh nhập môn, so với cảnh giới Thông Linh Cảnh đỉnh phong của các người cao hơn rất nhiều." Diệp Thiên cười cười nói với chưởng môn.

“Chẳng trách! Chẳng trách
Mọi người bằng nhiên tỉnh ngộ, bây giờ bọn họ mới phát hiện pháp môn tu luyện của thổ dân như bọn họ và pháp môn tu luyện của Tiên Đạo chênh lệch nhiều hơn cả một cảnh giới.

“Cảm ơn Thượng Tiên đã ban thưởng pháp môn, xin nhận một lạy của đệ tử Lý Gia Quân!” Chưởng môn cung kinh quỳ lạy, không hề có chút đau lòng nào, trái lại còn cảm thấy mình đã có lời.

“Cảm ơn Thượng Tiên đã ban thưởng pháp môn, xin nhận một lạy của các đệ tử!” Các trưởng lão cũng dồn dập quỳ lạy.

“Đứng lên đi, cố gắng làm việc cho tôi nếu không tôi có thể cho các người thì tôi cũng có thể phá hủy các người" “Xin Thượng Tiên cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ vì Thượng Tiên mà sai đầu đánh đó, sẽ không sai hai lòng!” Chưởng môn và các trưởng lão đồng thanh nói.

Diệp Thiên gật đầu.

“Đúng rồi." Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: "Các người có biết nơi nào có cỏ Thất Tinh Liên Châu không?” “Có thưa Thượng Tiên, trong số các tông môn thì chỉ có Huyền Đỉnh Tông là có có Thất Tinh Liên Châu.

Chưởng môn Lý Gia Quân nói.

Hai mắt Diệp Thiên nhất thời sáng lên nói: "Có cách nào liên lạc với bọn họ không, tôi muốn làm một giao dịch với bọn họ.

Lý Gia Quân cười khổ nói: "Thương Tiên, ngài có chỗ không biết Huyền Đỉnh Tông chính là một trong Tứ Đại Đỉnh Cấp Tiên Tông.

Nơi đây nổi tiếng với phương pháp luyện đan độc nhất vô nhị, đan dược để bán cho các đại tông môn cũng không đủ bán.


Huyền Tiêu Môn chỉ là môn phải hạng hai căn bản hoàn toàn không xứng để biết bọn họ, cũng càng không có tư cách giao dịch với bọn họ.

“Ghê gớm như vậy sao?" Diệp Thiên nhíu nhíu mày.

“Đúng vậy, Thượng Tiên, Huyền Đỉnh Tông có quy mô rất lớn.

Có hơn 10 nghìn đệ tử, 16 vị trưởng lão, và mỗi người trong số họ đều là Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong hơn nữa một thời gian trước tông chủ của bọn họ cũng đã tiến vào Kim Đan Cảnh.

Còn có, lão tổ của bọn họ đã là Kim Đan Cảnh tiểu thành, có mỹ danh Đan Vương, các đại tông môn chủ cũng phải kính Đan Vương bảy phần, cho đến bây giờ những chưởng môn của những môn phải như chúng tôi thậm chí cũng không có tư cách để kính Đam Vương.

Lý Gia Quân nói xong thì cảm thán một hơi.

Mà Diệp Thiên nghe thấy vậy lại càng nhíu mày sâu hơn.

"Không phải Kim Đan là có thể tiến vào Côn Hư sao, tại sao những Kim Đan này không tiến vào Côn Hư?” “Thượng Tiên có chỗ không biết, Còn Hư thì tốt nhưng mà Kim Đạn trong Còn có nhiều như chó, hơn nữa còn có nhiều Nguyên Anh Cảnh đại năng vì lẽ đó nên khi Kim Đan vào Côn Hư sẽ phải cố nuốt giận vào bụng, đây chính là lý do tại sao có nhiều tu sĩ dù đã là Kim Đan nhưng bọn họ cũng không muốn vào Côn Hư.

Dù sao thì có rất nhiều người thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.

Lý Gia Quân chậm rãi nói.

hỏi.

Diệp Thiên gật đầu, điều này cũng không có gì khó hiểu.

"Các đại tông môn này có bao nhiêu Kim Đan?” Hắn lại “Có thể là sáu bảy người.

Bọn họ đều ở Tử Đại Tông Môn, hai người ở Huyền Đỉnh Tông, hai người ở Huyền kiểm Tông, Huyền Thanh Tông có một và Huyền Minh Tông thì không chắc có một hay hai người." Lý Gia Quân hiểu rõ như lòng bàn tay mà nói ra.

Diệp Thiên gật đầu hỏi tiếp: "Các người có xây đạo trường ở bên ngoài vậy Huyền Đỉnh Tông thì sao? Họ cũng có xây dựng đạo trường bên ngoài chứ?" “Thưa Thượng Tiên, đúng vậy." Vương Vũ Huyền lập tức nói: “Tôi đã ở bên ngoài hai tháng, ngoại trừ Huyền Thanh
.