*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một màn này đánh thẳng vào nhãn cầu Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Không ai có thể tưởng tượng được rằng một chưởng kinh khủng như vậy lại bị Diệp Thiên tùy tiện vung tay một cái là có thể đánh gãy, còn chém đứt cánh tay của Triệu Đông Cương.

Ngay cả ông Lục cũng chết lặng.

"Mẹ nó!”
Đúng lúc Châu Đan Phong đang đứng bên phải của
Triệu Đông Cương, kết quả là mặt anh ta bê bết máu, giật mình nhảy cao hơn một mét, lảo đảo lùi về phía sau.

“Đan Phong đừng sợ, tôi lại cho hắn một đấm, đảm bảo sẽ đánh chết hắn!"
Một chưởng của mình vừa bị phá, Triệu Đông Cương cảm thấy rất mất mặt, muốn tìm lại mặt mũi nên anh ta lập tức thôi thúc chân nguyên trong cơ thể của mình, lại muốn cho Diệp Thiên một đấm.

Kết quả là anh ta đột nhiên phát hiện rõ ràng là anh ta muốn năm tay lại nhưng lại không có cảm giác, thay vào đó, trong tại anh ta lại nghe thấy tiếng thét sợ hãi của Châu Đan Phong.

Anh ta rất khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Châu Đan
Phong.

"Mẹ nó!”

Một câu chửi bậy bật ra từ trong miệng anh ta, "Đan Phong, sao mặt anh lại đây máu như vậy?" Anh ta khó hiểu.

Châu Đan Phong chỉ vào anh ta kinh hãi nói: "Anh Cương...!tay anh...!tay anh." “Tay của tôi làm sao?” Triệu Đông Cương cau mày nhìn xuống tay mình.

Một giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên.

"A!!!" “Tại sao tay của tôi đứt mất rồi! Đau chết rồi!” khi anh ta phát hiện toàn bộ cánh tay của mình đã bị chặt đứt lìa thì anh ta mới ý thức được cơn đau, anh ta nằm lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt của vặn vẹo lại thành một đống.

Điều này cho thấy dãy kim quang kia nhanh bao sắc bén như thế nào, cắt đứt tay rồi mà lại có thể khiến người ta không cảm thấy đau đớn trong thời gian ngån.

“Trâu bò! Đại sư thật sự quá lợi hại!” “Tôi đã nghĩ rằng đại sư Diệp không thể đánh bại anh Cương này, nhưng không ngờ rằng đại sư Diệp chỉ thuận tay vạch ra một đường là có thể cắt đứt tay của đối phương, xem ra đại sư Diệp vẫn cường hãn như "Tôi thậm chí còn không nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra thì tay của tên kia đã bị đứt lìa.

Đại sư Diệp xứng đáng là cao thủ số một thế giới.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, trong sàn đấu giá lại vang lên mấy tiếng nghị luận nho nhỏ.

"Nhãi con, cái loại giả bộ trước mặt của ông chủ của tạo có rất nhiều, nhưng không ai trong số họ sẽ kết thúc tốt đẹp.

Bây giờ mày đã biết sự lợi hại của chủ nhân tạo chưa?" Takeru Satoh đã bình phục chấn thương sau khi ăn một viên đạn dược của Diệp Thiên chỉ vào Triệu Đông Cương nghiến răng nghiến lợi hét lên.

"Bây giờ tao nhìn coi mày làm sao càn rỡ được nữa!
Chờ hứng chịu lửa giận vô tận của đại sư Diệp đi!” "Đại sư Diệp nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh để xả giận cho phu nhân!” Triệu Cửu Linh và Hoắc Cảnh cũng phần hận kêu lên, mặc dù họ thấy bộ dạng chật vật của Triệu Đông Cương rất hả giận nhưng điều đó cũng không đủ để giải tỏa hoàn toàn sự căm hận của họ.

"Câm miệng! Câm miệng hết cho tao!"
Triệu Đông Cương không thể chịu nổi đả kích, không cam lòng hét lên với Diệp Thiên: “Mày là đồ thổ dân đề tiện! Dùng ám chiêu để chặt đứt cánh tay của tao! Tao nhất định phải chém mày thành ngàn mảnh!"
Anh hét lên khàn cả giọng, toàn thân phẫn nộ đến cực điểm, lòng tự trọng cũng bị chấn thương nghiêm trọng, anh ta cực kỳ muốn cứu lại danh dự của mình.

Anh ta chính là chủng tộc cao cấp, máu chảy trong người là máu của thần tiên, làm sao có thể bị thổ dân phàm nhân này đánh bại được chứ.

Nếu chuyện này truyền về tông môn thì làm sao còn có thể ngóc đầu lên trước các huynh đệ tỷ muội ở đó nữa? Làm thế nào có thể đi quyến rũ các sư tỷ, sư muội? “Con mắt nào của mày nhìn thấy tao dùng ám chiêu hả?" Diệp Thiên lạnh lùng nói: "Nếu không phải vì muốn hung hằng tra tấn mày thì chỉ cần búng tay một cái là có thể giết chết mày!" "Cái răm! Cái răm chết tiệt! Con mẹ nó mày đang nói bay!"
Lời nói của Diệp Thiên khiến lòng tự trọng của Triệu Đông Cương càng bị đả kích hơn, anh ta lập tức đứng dậy.

"Con không nên kích động, trước hết hãy bình tĩnh đi, sự thúc sẽ giết hàn cho con!" Nhưng nhìn thấy tâm tình của Triệu Đông Cương vô cùng kích động, có dấu hiệu muốn liều mạng với Diệp Thiên nên ông Lỗ vội vã ngăn anh ta lại rồi nói.

"Không cần!” Triệu Đông Cương rống lên: “Con không tin con không đánh lại được một tên thổ dân!”

Dứt lời, anh ta dùng máu như mực, nhanh chóng vẽ ra một đạo bùa chú.

“Cửu Thiên Huyền Hỏa! Mau lên!”
Oành!
Phù văn đỏ tươi chói mắt theo tiếng mà nổ tung, hóa thành một hỏa long bay lượn, nhào lộn trong sàn đấu giá.

Ánh lửa chiếu cả sảnh đường đỏ rực như biển máu, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng lên hơn bốn mươi độ, mọi người giống như đang ngồi trong lò lửa, mồ hôi như mưa.

Tuy nhiên, hỏa long xuất hiện trên không kia càng khiến mọi người thót tim.

Họ chỉ cảm thấy kinh khủng, đây là chuyện mà chỉ có thần tiên mới làm được! “Diệp Bắc Minh! Hỏa long do Cửu Thiên Huyền Hỏa tạo ra mạnh bạo bao nhiêu thì lửa giận trong lòng của tao đối với mày dữ dội bấy nhiêu.

Tao sẽ dùng hỏa long này tượng trưng cho cơn giận của tao mà thiêu chết mày "Thiêu chết hắn! Thiêu chết hắn cho tao!” Grào!
Hỏa long mang theo ngọn lửa có thể thiêu rụi mọi thứ lao về phía Diệp Thiên.

“Trời ạ! Đây là muốn thiêu chết người ta l
Các nhà kinh doanh bất động sản đều bị hỏa long làm cho sợ hãi, thân thể run lên, sắc mặt đại biển.

"Ha ha! Diệp Bắc Minh! Mày hãy chờ bị cơn giận của tạo thiệu chết đi!” Triệu Đông Cương cười gần.

"Cơn giận của tao đối với mày còn mạnh hơn gấp vạn län!"
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, thôi thúc Phần Tiên
Quyết, từ trong đôi mắt lập tức vọt ra hai con hỏa xà, đối đầu trực tiếp với hỏa long.

khi hai ngọn lửa va vào nhau, hóa long lập tức bị con rần nóng thiếu đốt thành không khí.


"Làm sao có thể có chuyện đó được?”
Con người của Triệu Đông Cương đột nhiên co rút lại.

"Không! Hắn không phải là thổ dân, hắn chính là tu sĩ!”
Cảm nhận được nhiệt độ cao của hai hỏa xà, sắc mặt ông Lỗ hoàn toàn thay đổi, lúc này ông ta phất tay áo lớn, một đạo kình phong lập tức lao về phía hai con hỏa xà đang cuồng bạo công kích.

Tuy nhiên nó cũng không có tác dụng gì, ngay lúc kình phong đập vào con hỏa xà thì nó cũng bị biến thành một luồng khí, hai con hỏa xà một bên trái và một bên phải vây lấy Triệu Đông Cương.

Trong nháy mắt, Triệu Đông Cương đã bị hai con hỏa xà bao vây lại.

Đồng thời con hóa xã quấn quanh Triệu Đông Cương dưới sự điều khiển của Diệp Thiên, thì nó lập tức quấn quanh nhiều vòng, tầng tầng lớp lớp mà vây hãm lấy Triệu Đông Cương.

"A! Nóng chết tôi rồi! Sư thúc! Cứu con!”
Bị hỏa xà vờn quanh, Triệu Đông Cương bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ, bị ngọn lửa thiêu đốt không còn nơi nào để thoát thân, anh ta sợ hãi đến nỗi cuống quít hét lên.

Cũng may là Diệp Thiên đã khống chế nhiệt độ của
.