*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
"Băng Ngôn đừng mà!"
Ngay lập tức Tỉnh Hàm liền thấy sợ hãi, ngay lúc cô ấy đạp gió đuổi theo thì nhận ra Băng Ngôn chỉ cách Diệp Thiên chưa tới ba mét.

Đồng thời, những người xung quanh Diệp Thiên là những tu sĩ cũng đang giao dịch với hắn, nghe được động tĩnh bên này cũng quay lại theo tiếng nói, nhưng họ lại thấy một nữ tử cầm kiểm đánh tới, rất nhiều tu sĩ đều lộ vẻ mặt giận dữ.

"Làm càn!"
Họ quát to một tiếng giống như sấm sét nổ vang.

Chỉ thấy vẻ mặt Lý Gia Quân cũng chuyển sang lạnh lẽo.

Ông ta vung một tay áo lên.

Chỉ một thoáng, một luồng sức mạnh cuồn cuồn đột phá bay ra ngoài, đánh vào trên người Bằng Ngôn đang gần Diệp Thiên trong gang tấc, đánh cô ta bay ra xa mấy chục mét.

Đập xuống đất "ầm" một cái, máu tươi đầy đất.

"Băng Ngôn!"
Tinh Hàm sợ ngây người, vội vàng lao tới, dìu Băng Ngôn ôm vào trong ngực.

Chỉ thấy ánh mắt Băng Ngôn chứa đầy hốt hoảng.

Ho ra máu cũng không biết, nhưng vết thương lại nghiêm trọng tới mức có thể cướp đi mạng nhỏ của cô ta bất cứ lúc nào.

Nói đùa à, Lý Gia Quân là một tu sĩ cấp cao của tầng thổ dân, trước mặt ông ta thì Băng Ngôn chỉ như đứa con nít vừa ra đời, muốn mạng của cô ta là dễ như trở bàn tay.

"Băng Ngôn, em sao rồi?" Ngay lập tức Tinh Hàm khóc không ngừng, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy, cả người vô cùng hoảng sợ.


"Khụ khụ.." Băng Ngôn lại họ ra máu, giọng điệu yếu ớt nói: "Chị Tỉnh Hàm...!Em chỉ sợ...!Đã không được nữa...!Khu khu "
Nghe thấy vậy, ngay lập tức Tinh Hàm liền trở nên gấp gáp.

"Em đó cái đứa ngốc này, tại sao lại xúc động như vậy, chị cũng đã kêu em lại rồi, em làm gì mà không chịu nghe chị hả, ô ô ô.

"
Cả trái tim của cô ấy đều muốn nát hết rồi.

Cả người vô cùng bất lực.

Phải biết rằng, từ nhỏ Băng Ngôn luôn chơi đùa và lớn lên cùng cô ấy, còn cùng nhau tu luyện, không chuyện là không thể nói, tình cảm tốt tới mức như chị em ruột, một khi mất đi Băng Ngôn, thế giới của cô ấy cũng sẽ mất đi một nửa sắc màu.

Chí ít, sau này cô ấy sẽ không thể cười thành tiếng được nữa.

"Em không thể nhìn chị bị lừa gạt, đàn ông không có người nào tốt cả, sau này, chị phải học được thông minh hơn, đừng tin tưởng ai nhất là bất kỳ một người đàn ông nào.

Khụ khụ.." Băng Ngôn nói đứt quãng từng câu một.

Tinh Hàm đã khóc không thành tiếng.

Cô ấy hối hận muốn chết, nếu cô ấy không tin tưởng Diệp Thiên, rời khỏi anh ta, cũng sẽ không xuất hiện bị kịch như này.

"Là chị hại em, là chị hai em!" Cô ấy hận chết chính mình.

Đúng lúc này, một tu sĩ đi tới đưa cho Tinh Hàm hai viên đạn dược, đồng thời nói: "Hai viên Nguyên Linh Đan này là ngài Diệp đưa cho, để cô ấy uống vào, ngài Diệp còn bảo tôi nói với cô một câu, ngài ấy không có nuốt lời nên hai người đừng suy nghĩ bậy bạ
Lúc này Tinh Hàm liền sững sờ.

Chẳng lẽ mình và Băng Ngôn hiểu lầm cậu Diệp rồi sao?

Nhưng mà lúc này cô ấy cũng không thể nghĩ nhiều tới vậy.

Cô ấy vội vàng nhận hai viên đạn dược, nhét vào bên trong miệng Băng Ngôn vẫn đang thoi thóp.

Khi đan dược vừa vào miệng thì tan ngay lập tức, hình thành một dòng nước ấm thuận theo thanh quản của cô ta mà chảy xuống, trong nháy mắt liền biến thành một luồng lực lượng liên tục trải khắp toàn thân cô ta, tự dưỡng thương thế cho cô ta.

Mấy phút sau.

Băng Ngôn chỉ cảm thấy mọi đau đớn khắp người đều biến mất sạch, cả người lại có sinh khí dồi dào, dường như là chưa hề bị thương vậy.

Tinh Hàm và Băng Ngôn vừa mừng vừa sợ, sau đó ôm nhau mà khóc.

Tất cả tu sĩ ở đây càng sục sôi hơn.

"Nguyên Linh Đan này quả thần kỳ.

Hiệu quả tốt đến mức khiến người khác khó có thể tưởng tượng được!" "Thương thế nặng như vậy mà chỉ cần dùng hai viên Nguyên Linh Đan là có thể trị khỏe lại, đan dược này quả mức trâu bò rồi đấy!" "Đạn dược tốt như vậy, nhất định tôi phải mua nhiều thêm một chút!"
Gio phút này, tất cả tu sĩ ở đây đều hiểu rõ những linh thạch mình mang theo đều chỉ vừa đủ để mua Nguyên Linh Đan.

Phải biết rằng, giữa các tu sĩ hoặc là không đánh nhau, nếu đánh nhau nhẹ thì không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng, có loại đan dược như này trong người, hoàn toàn không cần quan tâm bị thương nặng tới đâu, dù sao một viên không đủ thì uống hai viên, hai viên không được thì ba viên, sau đó cả người lại khỏe mạnh như rồng như hổ đứng dậy chiến đấu tiếp.

Lúc này, chen lấn cả buổi, Tiêu Chí Hào và sư phụ của anh ta cũng đã chen vào được, đi tới trước mặt Diệp Thiên.

Chu Khôn và sư phụ của anh ta thật vất vả mới chen vào được, chuẩn bị chờ sư phụ Tiêu Chí Hào mua xong là tới họ mua.

"Cho tôi tạm trăm viên Nguyên Linh Đan." Sư phụ Tiêu Chí Hào nói.


Theo thói quen, Diệp Thiên liền liếc mắt người mua, khi thấy mấy người Tiêu Chí Hào bên này, hắn nhịn không được cười.

"50kg linh thạch cho một viên " "Không phải nói là 10kg linh thạch cho một viên thôi sao?" Sư phụ của Tiêu Chí Hào cau mày hỏi.

Diệp Thiên chỉ đám người Tiêu Chí Hào nói: "Những người này khiến tôi khó chịu, muốn mười kg một viên cũng được nhưng giết họ trước đi, nếu không thì 50kg một viên, thiếu nửa kg cũng không bán.

Hắn vừa nói như vậy, đám người Tiêu Chí Hào liền chấn động cả người, trong nháy mắt cả người liền sững so lai.

Sư phụ của họ cũng giật giật khỏe mắt, ném cho họ một ánh mắt u oản.

Mấy người Chu Khôn thấy thế, tất cả đều thay đổi sắc mặt hết, ngay lập tức lùi về phía sau, chỉ sợ họ lại hại sư phụ cũng phải mua với giá 50kg một viên.

Kết quả là họ chưa kịp lui ra ngoài, ánh mắt Diệp
Thiên liền nhìn chăm chăm vào họ, đồng thời nói với sự phụ của họ: "Ông muốn mua cũng là năm mươi kg một viên, đệ tử của ông khiến cho tôi khó chịu vô cùng
Nghe vậy, sư phụ Chu Khôn bỗng nhiên có loại xúc động muốn bóp chết Chu Khôn.

Lúc đầu nghĩ linh thạch họ mang theo có thể mua được lột nghìn viên, hiện tại giả tăng gấp năm lần, nên chỉ có thể mua được hai trăm viên, trong lúc vô hình đã thiếu hết tám trăm viên, cho dù là ai cũng phải khó chịu.

"Không muốn mua thì đi qua một bên, dù sao cũng không đủ bản, không sợ thiếu hai nhà các người." Diệp Thiên đưa ra biểu thị đuổi khách.

Hai nhóm người lại hận tới mức chỉ đành cắn chặt răng.

Không phải vì trước đó đã thấy vết xe đổ của Băng Ngôn thì họ thật sự muốn đập phá tung quầy hàng của hắn cho rồi.

Cái này không phải rõ ràng là đưa họ vào chỗ chết đó sao?
Đúng lúc này.

Tinh Hàm lôi kéo Băng Ngôn chen lẫn trong đám người đi vào.

"Anh Diệp, cảm ơn anh đã cứu Băng Ngôn"
Tinh Hàm hạ thấp người cảm ơn Diệp Thiên, sau đó hối thúc Băng Ngôn: "Nhanh nhanh nói lời cảm ơn anh Diệp đi." "Chuyện có nhiều đầu, không cần cảm ơn." Diệp Thiên cười với Tinh Hàm một tiếng.

Nhưng Bằng ngôn vẫn nhỏ giọng nói cảm ơn.


Cô ta không thể phủ nhận.

Nếu như không phải Diệp Thiên cho đạn dược, hiện tại có lẽ cô ta đang trên đường xuống địa ngục rồi.

"Thật xin lỗi ngài Diệp, tôi và Băng Ngôn đều cho rằng anh đã bán hết hàng đi, không giữ lại cho chúng tôi.

Cho nên...!là hai chúng tôi hiểu lầm anh rồi." Tinh Hàm hổ thẹn nói.

Nhưng không ngờ lời cô ấy nói vừa dứt thì bên kia sư phụ Tiêu Chí Hào và sư phụ Chu Khôn đều bất chợt cảm thấy vui mừng trong lòng.

Hai người họ đều nghe được ý trong lời nói của Tỉnh
Hàm.

Đó chính là Diệp Thiên có giữ lại hàng cho hai cô ấy.

Mà hàng trong miệng cô ấy, không thể nghi ngờ đó chính là Nguyên Linh Đan và độn phù.

Nghĩ như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, kêu đồ đệ của mình lui hết ra ngoài.

Lúc đầu họ còn đang suy nghĩ xem, một trăm thì một trăm, mua xong đi rồi nói tiếp, miễn sao không bản sạch là được, nhưng không ngờ Diệp Thiên còn giữ lại một nhóm hàng khác, trong đó rất có thể còn độn phù
Lấy nhiều linh thạch đi mua như vậy còn không bằng đi đoạt lại của đảm người kia.

Ở chỗ này có các trưởng lão cấp cao trấn giữ, họ không dám ra tay, nhưng ra khỏi nơi này ai còn lo cho được cơ chứ.

Một tên thổ dân mà thôi.

Hai tu sĩ nhỏ của một một môn phải không tên, hai người họ không tin với thực lực của họ gộp lại còn không thu thập được nhóm Diệp Thiên.

Khoảng một giờ sau, Diệp Thiên hoàn thành giao dịch
.