*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Xong rồi!"
Băng Ngôn nghe thấy tiếng cười nham hiểm kia còn cảnh tượng mấy chục tu sĩ vây quanh thì trái tim bất chợt nặng xuống, trong nhảy mặt cả trái tim như rơi vào vực sâu không đáy.

Cô ta đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.

Một khi tu sĩ quyết tâm cướp hàng thì họ sẽ không để lại mình sống đầu, dù Diệp Thiên có giao linh thạch ra cho họ, họ cũng sẽ tàn sát nhẫn tâm mà thôi, về phần cô ta và Tinh Hàm cũng sẽ bị diệt khẩu.

Tu sĩ làm việc cẩn thận sẽ không để người còn sống công bố chuyện này ra ngoài, vì chuyện này đối với họ chính là ảnh hương rất lớn tới danh tiếng, đồng thời chuyện này cũng dễ dẫn kẻ thù tới.

Cho nên họ mà cướp hàng thì sẽ giết người - đây chính là thủ đoạn mà các tu sĩ hay làm.

"Nếu anh còn không xuống, chúng tôi sẽ ra tay đấy.

Bên ngoài lại truyền tới một tiếng hét lớn.

Khóe mắt Diệp Thiên giật giật một cai, bỏ lại một câu: "Các người chờ ở bên trong này." Hắn nói xong thì cũng đẩy cửa xe đi xuống.

"Anh Diệp...!
Tinh Hàm muốn nói gì đó nhưng thấy Diệp Thiên bước xuống xe thì trái tim nhỏ của cô ấy lập tức bị treo lên cao, cô ấy cũng vội vàng đẩy cửa xe chạy xuống theo.

Bởi vì cô ấy ngồi phía sau Diệp Thiên cho nên cô ấy vừa xuống xe thì đã đứng bên cạnh Diệp Thiên.

Mặc dù ngoài miệng Băng Ngôn rất hung dữ nhưng tâm địa vẫn rất hiền lành, cô ta cũng nhanh chóng xuống xe, muốn xem thử mình có thể giúp chút sức mạnh nhỏ bé.

Cô ta cũng không thể cứ chờ chết trong xe được.

"Diệp Bắc Minh, từ khi chia tay tới giờ anh không sao đó chứ." Chu Khôn đứng đầu cười ngượng ngùng hỏi Diệp Thiên, dáng vẻ toàn là tiểu nhân đắc ý.


Sau đó là Hầu Hà Kính cũng nhảy ra ngoài, chỉ vào Diệp Thiên nói với giọng khàn khàn: "Diệp Bắc Minh! Mày dám giảm đạp tao khiến cho ông đây rửa mấy chục lần vẫn không nôn ra hết, ông đây ước gì chém được mày trăm nghìn đao, lúc này mày chạy không được nữa rồi!" "Sai rồi." Diệp Thiên nhìn Hầu Hà Kính cười khinh nói: "Là mày chạy tới đây chịu chết."
Sau đó, ánh mắt của hắn dời về phía Diệp Linh, trong mặt hiện lên sự giận dữ, nghiêm nghị quát: "Cút về nhà cho tôi, không thì ngay cả cô tôi cũng giết" Hàn bị Diệp Linh chọc cho nổi điên mà, nhóm người này tới giết hắn vậy mà cô ta còn tới xem trò, đúng là súc sinh cũng không bằng!
Diệp Linh chỉ cảm thấy bên tại có sấm sét xẹt qua, khiến cho cơ thể cô ta run lên bần bật, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Ha ha ha!"
Nhưng những tu sĩ xung quanh lại cười ha ha.

"Diệp Bắc Minh chính anh là kẻ ngoan cố, tự mình còn khó bảo toàn vậy mà còn có tâm trạng đi lo em họ của mình, tôi nghĩ anh nên nghĩ lại xem mình nên chết thế nào thì hơn." Tiêu Chí Hào khoang tay trước ngực, vẻ mặt là cười trên nỗi đau của người khác nhìn qua Diệp
Thiên "Chỉ với mấy người?" Diệp Thiên cười nhạo "Một đảm ngu ngốc cũng dám chạy tới đây cướp hàng của tôi.

Thật sự là mấy người không biết viết chữ chết hay sao vậy" "Ha ha!" Lại là một trận cười to ra tiếng.

Lúc này sư phụ của Tiêu Chí Hào quát lớn lên: "Cậu nhanh chóng giao linh thạch, đan dược và độn phù ra đây, không nên để chúng tôi phải ra tay!" "Lấy ra đây!" "Lấy ra!" "Lấy ra!"
Xung quanh, mười mấy tu sĩ đều đồng loạt kêu gào.

Họ đều là những môn phái nhỏ mua không nổi Nguyên Linh Đan, trong đó chỉ có môn phái của Tiêu Chí Hào và Chu Khôn coi như có chút tiếng tăm.

Diệp Thiên đang muốn mở miệng, đột nhiên Tinh Hàm đứng dậy khinh thường nói: "Tôi chính là Hạ Hầu Tinh con gái của tông chủ Huyền Kiếm Tông, nếu các người biết điều thì nhanh chóng chạy được bao xa thì chạy đi, nếu như các người có gan ra tay vậy sớm muộn gì khi ba tôi đều tra ra thì ông ấy nhất định sẽ tự mình dẫn đại quân ra mặt sân bằng từng cải tông môn của các người." "Cái gì!"
Thân phận Tinh Hàm bại lộ khiến cho các tu sĩ ở đây đều run lên bần bật.

Trong nháy mắt sắc mặt của họ liền nhanh chóng thay đổi không ngừng.

Có người nhất gan bị dọa xong thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

"Huyền Kiếm Tông chính là một trong bốn môn phái lớn, thực lực của họ đủ nghiền ép tất cả môn phái của chúng ta, thả cô ấy thì sợ sẽ bị trả thù mà giết cô ấy thì sớm muộn gì cũng bị điều tra ra, bây giờ làm sao mới ổn thỏa đây?" “Giết cũng không được mà không giết cũng không xong, lần này thật sự là đâm lao phải theo lao lao mà!" "Bây giờ phải làm sao đây? Ai có thể nói cho tôi biết nên làm gì tiếp theo không?"
Những môn phải hạng hai hạng ba này đều luống cuống tay chân, họ hoàn toàn không có dự liệu tới, cô chủ cả của Huyền Kiếm Tông lại có ở trong đó.


Ngay cả trưởng lão của hai phải Huyền Nguyên và
Huyền Linh cũng đều cứng đờ sắc mặt lại.

"Mọi người không cần hoảng loạn.

Chỉ cần bây giờ các người quay đầu bỏ đi, tôi dám dùng nhân cách của mình bảo đảm sẽ không nói cho cha tôi biết." Tinh Hàm vỗ ngực nói năng dứt khoát.

"Thật vậy sao?"
Vượt qua được một cửa như vậy thì trong lòng các tu sĩ đều đang rục rịch.

"Nếu không chúng ta rút lui đi, chúng ta thật sự không thể trêu chọc nổi bỗng nhiên Huyền Kiếm Tông.

Có một tu sĩ đề nghị.

"Tôi cũng cho rằng nên như vậy.

Một tu sĩ khác thể hiện đồng ý.

"Vậy chúng ta rút lui đi." Thêm một tu sĩ gật đầu đi theo.

Bảy tám tu sĩ nhanh chóng quay người rời đi khỏi.

Tinh Hàm và Băng Ngôn thấy vậy thì đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nhưng đúng vào lúc này lại có một tiếng hét như sấm sét vang lên: “Tất cả đứng lại cho tôi!"
Cơ thể của tám vị tu sĩ kia cũng chấn động, bằng nhiên quay đầu lại, ánh mắt đều rơi vào trên người sư phụ của Chu Không

Thấy sắc mặt của ông ta nặng nề, có vị tu sĩ khiếp sợ hỏi: "Trưởng lão Kỳ, ngài có gì dặn dò sao?" "Để mạng lại cho tôi." Trưởng lão Kỳ hờ hững trả lời.

"Cái gì?" Tám vị tu sĩ đều giật mình.

Trong đó có một tu sĩ cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi hỏi: "Trưởng lão Kỳ, lời này của ngài là có ý gì?"
Trưởng lão Kỳ "hừ" một tiếng, phun ra mấy chữ: nói năng mạnh mẽ "Đương nhiên là giết người diệt khẩu" "Tôi cũng có ý này!" Ánh mắt Sư phụ Tiêu Chí Hào cũng trầm xuống, một luồng sát ý dày đặc nhanh chóng bao phủ.

"Không được! Chạy mau!"
Không biết ai kêu lên một tiếng, tám vị tu sĩ kia lập tức đạp gió trốn đi.

Từ trước tới nay, trong cái giới tu sĩ này luôn là cá lớn nuốt cá bé, cá con thì ăn tôm, Huyền Linh Môn và Huyền Nguyên Môn thuộc về cá con, nhưng tám vị tu sĩ này lại là con tôm, sao lại không sợ cho đạo lý này cho được.

Nhưng những con tôm như họ sao có thể trốn thoát trước mắt của cá con cơ chứ? "Coi chừng Diệp Bắc Minh, trưởng lão Lâm và tôi cùng nhau tiến lên diệt cậu ta!"
Trưởng lão Kỳ bỏ xuống một câu, sau đó ông ta dẫn đầu đạp gió đuổi theo và trưởng lão Lâm cũng theo sát phía sau.

"Không nghĩ tới, cô lại là con gái của tông chủ Huyền Kiểm Tông.

Lúc này Chu Khôn đã xông tới trước mặt Tinh Hàm cười xấu xa "Thân phận đúng là rất đáng sợ, nhưng chỉ cần sự phụ của tôi và trưởng lão Lâm diệt khẩu hết những người kia, chỉ còn những người này, đừng nói giết cô, không chỉ trước diệt sau diệt mà còn khiến cho ba cô không biết là ai làm nữa kìa" "Ha ha!"
Tiêu Chí Hào và và bọn người Lâm Phong đều cười to, "Chu đạo hữu, nếu không trước hết chúng ta tìm cho được linh thạch, đan dược và độn phù từ chỗ Diệp Bắc Minh, sau đó thì giết hết những người không có liên quan, rồi cùng nhau chia sẻ con gái xinh đẹp của tông chủ Huyền Kiếm Tông thì sao?" Tiêu Chí Hào đề nghị.

"Tôi cũng đang có ý này!" Chu Khôn nhếch miệng cười một tiếng, dẫn đầu đi tới trước mặt Diệp Thiên.

"Băng Ngôn! Thừa dịp sư phụ của họ còn chưa trở lại thì liều mạng với họ thôi!"
Đây chính là cơ hội sống sót duy nhất, đương nhiên
Tinh Hàm không muốn bỏ lỡ.

Lúc này cô ấy gọi tủ nữ kiếm, đường kiếm như liễu, xông tới giết người.

“Chỉ với hai người còn chưa đủ tư cách liều mạng với chúng tôi."
Sắc mặt Chu Khôn lạnh lẽo, triệu hồi Thanh Ngân Giarn đón lấy Tinh Hàm, Tiêu Chí Hào thì kết hợp với Lâm Phong phóng tới chỗ Băng Ngôn.

Đinh đinh đang đang

Tiếng kim loại va chạm vang vọng dày đặc.

Tóm lại Băng Ngôn và Tinh Hàm đều là thế yếu không địch lại mạnh, chỉ với mấy hiệp là họ đã rơi vào trạng thái bị treo lên đánh.

"Anh Diệp! Anh chạy mau đi! Nhớ kỹ trong sinh mạng của anh đã từng xuất hiện một cô gái nhỏ tên là Hạ Hầu Tình.

Anh cũng phải nhớ kỹ Băng Ngôn, thật ra em ấy rất tot!"
Tinh Hàm biết mình không kiên trì được bao lâu, cô ấy vừa dùng toàn lực chống đỡ vừa kêu lớn với hằn.

Chỉ là cô ấy vừa dứt lời thì đã bị đánh trúng một kích ngay ngực.

"A!"
Cô ấy kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài.

Nhưng cô ấy liền cảm nhận được một trận ấm áp ngay sau lưng, một đôi tay rắn chắc vòng lấy eo mảnh khảnh của cô ấy.

"Anh Diệp?" Đôi mắt đẹp của cô ấy sắp phân biệt không nổi nữa rồi.

Diệp Thiên không nói gì, cứ như vậy ôm cô ấy từ từ hạ xuống.

Tinh Hàm cũng không phản kháng, lẳng lặng hưởng thụ cái ôm ấm áp của hắn.

Bởi vì cô ấy biết, cả đời này sợ là sẽ không được hưởng thụ nhiệt độ ấm áp như của người đàn ông này nữa rồi.

Nhưng cảnh đẹp luôn luôn ngắn như vậy, giống như pháo hoa chớp mắt một cái là qua.

Lúc rơi xuống đất, Diệp Thiên buông lỏng cô ấy ra, mà Băng Ngôn chống không nổi cũng lui về bên này.

"Diệp Bắc Minh, anh định ngoãn ngoãn giao ra thứ tôi
.