*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Lúc này, Diệp Thiên đã bước vào phòng khách của nhà họ Tào.

Chỉ thấy ở chính giữa, Lý Gia Quân và Trương Chánh Hành đang ngồi nhàn nhã uống trà, một đảm người của nhà họ Tào thì đứng một bên nơm nớp lo sợ, không biết còn tưởng rằng ông ta mới là chủ nhân còn người nhà họ Tào là người làm nữa.

Hồ, ngài Diệp đã trở về rồi."
Thấy Diệp Thiên đi tới, Lý Gia Quân lập tức sáng bừng hai mắt.

Đặt chén trà lại lên bàn bát tiên, đứng dậy nói: "Nhanh nhanh nhanh, ngài Diệp mau tới đây ngồi, chờ cậu đã lâu rồi đấy."
Ông ta chỉ hắn vào ghế bành bên phải giống như chủ nhà vô cùng hiếu khách.

"Hai vị trưởng lão, đêm khuya không mời mà tới, đảo khách thành chủ, nhìn thì rất nhiệt tình với họ Diệp tôi nhưng trên thực tế là hai vị không cho họ Diệp tôi chút mặt mũi nào cả."
Diệp Thiên tùy tiện nói như tiến vào nhà mình, bệ vệ ngồi thẳng trên ghế bành, sau đó bắt chéo chân lên giống như cười như không mà nhìn Lý Gia Quân, rất có dáng vẻ khởi binh hỏi tội.

Mỗi cử động của hắn đều hù dọa người nhà họ Tào không nhẹ.

Ngay cả Tinh Hàm và Băng Ngôn cũng run rẩy tim gan.

Họ chỉ cảm thấy Diệp Thiên có hơi khoa
trương.


Kiểu như này rất dễ kéo theo mâu thuẫn.

Qua nhiên, khỏe mắt Trương Chánh Hành giật một cái, lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, dáng vẻ kích động muốn mở miệng bác bỏ, nhưng ông ta còn chưa kịp nói đã bị Lý Gia Quân cho một ánh mắt ngăn cản lại.

Ông ta đành vung tay áo lên, thở phì phò ngồi
xuống.

"Ha ha!"
Lúc này Lý Gia Quân thật sự là sảng khoái cười to: "Cậu Diệp này, cậu hiểu lầm rồi, vốn dĩ tôi tới đây là có việc thương lượng với cậu, chưa từng nghĩ là cậu sẽ không có ở đây, cho nên mới ở tại đây chờ"
"Nếu chỉ chờ thì hắn là ông nên xem xét vị trí ngồi, cũng chính là vị trí của tôi, sao ông có thể ngồi ở vị trí chủ nhà cơ chứ?" Diệp Thiên cười khinh chất vấn.

"Cái này...” Ngay lập tức Lý Gia Quân lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Diệp Thiên cười ngại ngừng một tiếng, nói tiếp: "Là trưởng lão Lý không hiểu lễ nghi hay là trưởng lão Lý quá phách lối ngang ngược vậy?"
Diệp Thiên vừa nói xong đã khiến sắc mặt của Lý Gia Quân trở nên âm trầm xuống, bầu không khí cũng cứng ngắc theo, trái tim của mọi người đều căng như dây cung.

"Diệp Bắc Minh! Cậu quả láo xược rồi đấy!"
Trương Chánh Hành nhịn không được giận dữ quát: "Cậu có biết thái độ đó đủ khiến cậu chết tận mười lần rồi không!"
"Các người mới là người càn rỡ."
Vẻ mặt Diệp Thiên đột nhiên lạnh lẽo xuống, không vui nói: "Diệp Bắc Minh tôi còn thể hiện thái độ thì nghĩ tới các người là người đấy.


Nếu tôi mà không thể hiện thái độ thì các người là cái thá gì chứ?"
Từ khi bước vào phòng khách nhìn thấy Lý Gia Quân và Trương Chánh Hành thì Diệp Thiên đã biết hai người họ vì phương pháp luyện chế đan phù và chế tác độn phù mà tới.

Đồng thời Diệp Thiên cũng biết, nếu như hắn không đưa vậy họ chắc chắn sẽ ra tay.

Với tính tình của hắn sao lại khuất phục cơ
chú?
Hơn nữa, họ còn không đủ năng lực để khuất phục Diệp Thiên.

Cho nên, hắn mới dứt khoát vạch mặt với họ, chẳng thèm lải nhải nhiều với họ nữa.

Kết quả lời hắn vừa thốt ra, dù là Lý Gia Quân lòng dạ sâu không thấy đáy cũng phải co giật khỏe mắt, một dòng lửa giận nóng bức như nham thạch dâng trào trong người ông.

Ngay lập tức bầu không khí trở nên hồi hộp tới cực điểm, đột nhiên khiến cho những người ở đây cảm thấy hít thở khó khăn hơn.

"Cái tên này, nói mà không biết giữ miệng, có phải bản Thần Quân thật hay không còn không biết nhưng Lý Gia Quân người ta đúng thật là danh xứng với thực ở bậc bản Thần Quân đấy, sao anh có thể nói với người ta như vậy? Cũng không biết khiêm tốn một chút, trò chuyện đàng hoàng không được sao?" Băng Ngôn không ngừng oán thầm.

Thật vất vả mới thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, lại phải sắp tiến vào một trận nguy hiểm khác, cô ta cảm thấy rầu muốn chết.


Ngược lại Tinh Hàm lại bị say mê bởi tính khí không sợ trời không sợ đất của Diệp Thiên, cô ấy chỉ cảm thấy hắn quá mức khí phách và đẹp trai "Cậu đang muốn chết mà!"
Cuối cùng Trương Chánh Hành không nhịn được nữa, vỗ bàn một cái vỡ nát, đứng bật dậy, trời đất rung chuyển, ánh đèn vụt sáng, thủy tinh rơi đầy đất, những người nhà họ Tào đều muốn phun máu mũi ra tới.

"Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, tôi sẽ thành toàn cho ông, đảm bảo đánh cho ông thành chó chết!" Diệp Thiên lạnh lùng quát ra tiếng.

Trương Chánh Hành ngây ngẩn cả người.

Lúc đầu ông ta nghĩ chỉ cần bung ra chút thủ đoạn, tạo áp lực cho Diệp Thiên, cho hắn biết hắn phải đối đầu với thế lực mạnh mẽ như thế nào để thu bớt khả năng lại mà nói chuyện đàng hoàng với họ.

Nhưng ông ta chưa từng nghĩ, cái tên này còn muốn đánh với mình, còn ngông cuồng nói muốn đánh mình thành chó chết, đúng là phách lối tới tận cùng mà!
"Được! Đã tự cho mình là đúng thì tôi sẽ đơn đấu với cậu, để cậu biết thế nào võ sĩ thổ dân khi đứng trước mặt tu sĩ chỉ là thứ tồn tại quê mùa, chỉ cần tôi nguyện ý vài phút sau là có thể nghiền chết cậu!"
Ông ta nói xong thì thở phì phò đi theo ra
ngoài.

"Lão Trương, cậu Diệp không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với cậu ta." Không đợi Trương Chánh Hành đi xa thì Lý Gia Quân đã mở miệng ngăn cản, xưng hô với Diệp Thiên cũng thay đổi đi.

Ông ta cảm thấy, cái tên này có thể không nể mặt ông ta còn dám nói ông ta không là cái thá gì, vậy ông ta cũng không cần cho hắn mặt mũi mà gọi ngài Diệp, nên mới thay đổi thành cậu Diệp.

Tiếp theo đó, ông ta cười âm trầm nói: "Cậu Diệp, tôi và ông Trương đều là phụng lệnh của trưởng thượng tổ và chưởng môn mời cậu tới làm khách ở tông môn chúng tôi, mong rằng cậu nể mặt đừng làm khó xử chúng tôi."
Ông ta thật sự muốn chụp chết Diệp Thiên mà, nhưng do nhiệm vụ còn mang nên chỉ có thể miễn cưỡng áp chế lửa giận của mình nói chuyện thật dễ nghe với hắn.

"Mặt mũi? Các người còn có mặt mũi hay
sao?"
Diệp Thiên cười khinh nói: "Ông nói dễ nghe là mời tôi đi làm khách, còn nói khó nghe chính là gạt tôi đi vào tông môn của các người.


Sau đó giam lỏng tôi, yêu cầu tôi giao ra phương pháp luyện đan và chế tác độn phù, ông đừng tưởng tôi không biết.

Trò hề này của các người cũng chỉ có thể lừa gạt con nít ba tuổi thôi, ở trước mặt của tôi các người vẫn còn quá non."
Gương mặt tươi cười của Lý Gia Quân lập tức cứng ngắc lại.

Qua nhiên vẫn để hắn nhìn ra được.

Tinh Hàm và Băng Ngôn đều sững sờ, thế mới biết vì sao vừa trở về thái độ của Diệp Thiên đã thay đổi lớn như vậy.

Thì ra Huyền Đỉnh Môn coi trọng phương pháp luyện đan dược và động phù của hắn cho nên tới cửa bắt người.

Chính vì vậy dù hắn nói chuyện khó nghe hay dễ nghe thì kết quả vẫn giống nhau, tránh không khỏi một trận đấu lớn, trừ phi hắn đồng ý đi Huyền Đỉnh Môn và giao cho họ phương pháp luyện chế đan dược và chế tác độn phù.

Nhưng hiển nhiên, thái độ của Diệp thiên vô cùng kiên quyết, không có chuyện thỏa hiệp cúi đầu trước họ.

"Ha ha." Dù Lý Gia Quân tức giận nhưng lại cười nói: "Cậu đã không biết thời thế như vậy, thì ra ngoài tiếp nhận đấu tay đôi với trưởng lão Trương đi, chỉ có người có thực lực đè ép trước mặt thì cậu mới biết cái gì gọi là sợ hãi và tuyệt vọng.

Đến lúc đó lại cúi đầu thỏa hiệp cũng không muộn."
Trương Chánh Hành nghe vậy ngay lập tức phất tay quát: "Mau ra ngoài đấu tay đôi với tôi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là không tự lượng sức mình!"
"Ông còn chưa xứng đáng đấu tay đôi với tôi."
.