“Được lắm Diệp Thiên, không ngờ anh lại là loại người lấy oán trả ơn như thế!” Trương Thủy Đồng bằng nghĩ ra một kế, bèn chỉ vào mũi Diệp Thiên mắng.

“Đúng thế, anh đã hiến tủy sống cho tôi, cứu mạng tôi, nhưng một năm qua anh ở rể nhà họ Trương này, Trương Thủy Đồng tôi đã đối xử với anh như thế nào?” “Tôi thường xuyên cho anh tiền xài, dẫn anh đi mua quần áo hàng hiệu, đối xử với anh bằng cả tấm lòng, còn cho anh một khoản tiền lớn để anh mua nhà cho ba mẹ anh, thế mà một năm qua, anh biểu hiện như thế nào?” “Anh ăn nhậu chơi bời, rượu chè cờ bạc, hở cái là thò tay đòi tiền tôi, ngay cả tiền tôi cho anh để mua nhà cho ba mẹ anh cũng bị đánh bạc hết, đối lúc say xỉn còn ra tay đánh tôi nữa chứ.

“Tôi là người chứ không phải Bồ Tát, không thể từ bị đối xử với anh mãi được.

Anh khiến tôi thất vọng quá mức nên tôi mới ly hôn với anh.

Ai dè anh chẳng những không biết hối cải mà còn dùng cách này làm ảnh hưởng phòng khám của nhà tôi làm ăn, anh có còn là con người không hả?"
Nói tới đây, Trương Thủy Đồng than thở khóc lóc lau nước mắt, ra vẻ như chịu đủ tủi nhục, nói với những người chung quanh: “Mọi người nói, Trương Thủy Đồng tôi đây có nên ly hôn với loại đàn ông như thế không? Anh ta đến trả thù nhà tôi kiểu này, có phải là hạng súc sinh không?” “Súc sinh! Quả thực là hành động của kẻ súc sinh!” “Tên này thật không phải người, cô Thủy Đồng cảm ơn anh ta, đối xử với anh ta tốt thế mà anh ta lại không biết trân trọng, bị ly hôn là đáng lắm, thế mà giờ còn chạy tới trước cửa hàng người ta phá rối, quả thực là không bằng súc sinh!” “Loại đàn ông như vậy xứng đáng bị đuổi ra khỏi nhà!”
Đám người vây xem lập tức quay mũi giáo về phía Diệp Thiên.

Thấy thế, Trương Thụy Bắc mừng như điên.

Chiêu kể tình cảm này của con gái mình thật tuyệt
Lòng người đều làm bằng thịt, dùng chiêu này để khơi mào lòng căm phẫn của quần chúng thì sẽ ngăn cản chuyện thằng chó chết này vạch trần phòng khám bán thuốc giả.

Thế là ông ta cũng ra vẻ tội nghiệp nói với người chung quanh: “Con gái tôi thật khổ, từ khi thằng súc sinh này ở rể nhà tôi, tôi thường xuyên nghe thấy tiếng khóc của con gái tôi, đôi khi còn thấy nó bị đánh đến bầm tím người.

Tôi đã khuyên nhủ con tôi ly hôn với thằng súc sinh này nhiều lần, nhưng con bé cứ bảo vì ân tình kia nên nó sẵn lòng bao dung cho thằng súc sinh này.

"Kết quả là sự bao dung của con gái tôi chỉ đổi lại những hành vi càng thêm quá quắt của thắng súc sinh này, thường xuyên đe dọa tự sát để vòi tiền con gái tôi.

Cuối cùng con gái tôi không thể nhịn được nữa, quyết định không cho nó tiền nên mấy ngày trước mới có chuyện thằng súc sinh này tự sát” “May mà con gái tôi đưa nó vào bệnh viện kịp thời, nó mới nhặt lại cái mạng chó.

Con gái tôi muốn ly dị với nó là để tránh thằng súc sinh này tiếp tục tự sát, khiến mình bị dính vào kiện tụng, không ngờ thẳng súc sinh này lại."
Nói tới đây, Trương Thụy Bắc tự cảm động đến mức khóc tu tu.

Còn đám người vây xem đều tức điên người.


“Thằng súc sinh thật đáng chết!” "Loại súc sinh này, đáng lẽ cô Đồng phải để hắn ta chết đi mới đúng, cần gì phải đưa hắn ta đến bệnh viện!” “Loại người này quả thực là u ác tính của xã hội!”
Thậm chí đã có người siết chặt nắm đấm muốn đánh chết Diệp Thiên.

“Bàn về diễn xuất thì tôi chỉ phục mỗi hai cha con các người thôi." Diệp Thiên không thể nghe được nữa, bèn nói với người chung quanh: “Có phải mọi người đều cho rằng tôi là đồ khốn, rất muốn bênh vực lẽ phải cho hai cha con này không? Nếu vậy thì hãy kìm nén phẫn nộ, nhìn xem tôi vả mặt hai cha con này kiểu gì nhé.

Nói xong, hắn nhìn Trương Thủy Đồng nói: “Cô bảo thường xuyên gửi tiền cho tôi, vậy một năm qua, cô đã gửi cho tôi tổng cộng bao nhiêu tiền?” “Sao tôi nhớ rõ đã gửi bao nhiêu” “Chắc cũng phải biết đại khái chứ.

“Ít ra cũng có khoảng 10 tỷ “Được, 10 tỷ đúng không?” Diệp Thiên nói rồi lấy một tấm giấy từ túi áo, nói với người chung quanh: “Tôi có tổng cộng là 2 tấm thẻ ngân hàng, đã có người làm hóa đơn chứng minh cho tôi, cùng với toàn bộ giao dịch của hai tấm thẻ ngân hàng trong vòng một năm qua.

Mọi người cứ xem thoải mái.

“Cho tôi xem thử.

Có người lập tức nhận lấy tờ kê khai giao dịch ngân hàng trong tay Diệp Thiên, bắt đầu xem.

Sắc mặt hai cha con Trương Thủy Đồng lập tức tối sầm.

Trong lòng họ biết rõ mình đã từng gửi tiền cho Diệp Thiên bao giờ chưa.

Chẳng qua họ không ngờ Diệp Thiên lại chuẩn bị từ trước, còn kê khai cả giao dịch ngân hàng mang tới đây.

“Giao dịch gì mà ít vậy?” “Đúng thế.

Tấm thẻ ngân hàng này gần như không có giao dịch gì, còn tấm này thì mặc dù có giao dịch, nhưng mỗi lần giao dịch cùng lắm là 6 triệu đồng, hơn nữa giao dịch trong suốt một năm không vượt quá 40 triệu.

“Làm gì thấy số tiền lớn cho anh ta mua nhà đâu?”
Những người xem tờ kê khai giao dịch đều kinh ngạc nói.


Hai cha con Trương Thủy Đồng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy xấu hổ vô cùng vì lời nói dối bị vạch trần, mặt đỏ như gấc.

“Cô Đồng, chẳng phải cô nói là mình thường xuyên cho anh ta tiền tiêu, còn gửi một khoản tiền lớn cho anh ta mua nhà hay sao? Sao tôi không thấy kê khai giao dịch nào ở đây?” Có người lập tức đưa ra nghi ngờ.

"Ờ...!Tôi...!Tôi cho...!Tiền mặt.” Trương Thủy Đồng đành phải giải thích một cách gượng ép.

“Ha ha ha, vừa nãy còn bảo là gửi tiền, bây giờ lại nói tiền mặt, câu sau vả mặt cầu trước chan chát, mặt sưng chưa?” Diệp Thiên đắc ý nói.

“Anh.." Trương Thủy Đồng muốn phản bác, ai dè lại phát hiện không tìm thấy bất cứ lý do gì để phản bác.

Chỉ trách vừa rồi mình nói quá chi tiết nên bây giờ không có chỗ lấp liếm, bởi vì cô ta vốn dĩ chưa từng cho Diệp Thiên một xu nào.

Lúc này, Diệp Thiên nói với những người vây xem: “Tôi và Trương Thủy Đồng là bạn cùng trường đại học.

Tôi không phủ nhận mình đã mặt dày mày dạn theo đuổi cô ta, dù sao ai cũng có quyền theo đuổi một người cơ mà, huống chi tôi cũng biết rõ giới hạn, chưa từng làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ta “Một năm trước, Trương Thủy Đồng bị khám ra bệnh bạch cầu.

Bởi vì cô ta có nhóm máu đặc biệt nên không tìm được tủy sống phù hợp với cô ta.

Lúc tôi đi thăm bệnh, cô ta đã sắp tuyệt vọng, thế nên tôi mới ấp ủ một tia hy vọng đi xét nghiệm xem tủy của tôi có hợp với cô ta hay không.” “Nhưng thật trùng hợp, kết quả xét nghiệm là phù hợp.

Tôi bèn chia sẻ tin vui này cho cô ta.

Lúc đó cô ta mừng như điên, nhưng sợ tôi sẽ không cho cô ta tủy sống, hơn nữa biết tôi thích cô ta nên đã bảo tôi đi đăng ký kết hôn với cô ta.” “Mấy ngày vừa kết hôn, gia đình cô ta đối xử với tôi rất tốt.

Nhưng sau khi phẫu thuật cấy ghép tủy thành công, gia đình cô ta đã không còn coi tôi là con người nữa, thậm chí không chịu cho tôi ngồi chung bàn ăn.

“Tại sao? Bởi vì tôi là con nhà nghèo chứ sao.” “Bậy bạ! Anh nói bậy! Gia đình tôi vẫn đối xử với anh rất tốt nhé!” Trương Thủy Đồng quát, muốn ngắt lời Diệp Thiên, không cho hắn nói tiếp.


Song Diệp Thiên lại không bận tâm tới cô ta mà chỉ nói tiếp: “Họ không coi tôi là người, tôi cũng thông cảm, dù sao tài sản nhà họ Trương tới tận mấy chục triệu đô la Mỹ, còn tôi thì lại sống trong khu dân nghèo.

Nhưng vì cuộc hôn nhân mà cô ta cho bất hạnh đó, tôi có thể tha thứ cho mọi sự bất công, ngày nào cũng nấu cơm rửa bát, lau nhà lau cửa.

Đôi khi phòng khám nhập hàng, trời còn chưa sáng tôi đã lái xe điện tới đây giúp mọi người dỡ hàng.

Có thể nói một năm qua, tôi dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó” “Không vì gì khác, chỉ vì mong muốn được dung nhập vào gia đình này.

Nhưng tôi đã sai rồi, sai quá sai, mọi sự trả giá của tôi lại chỉ nhận được một lọ thuốc ngủ tự sát.”
Nói tới đây, sắc mặt Diệp Thiên trở nên lạnh lẽo, chỉ vào hai cha con Trương Thủy Đồng phẫn nộ nói: “Trước kia Trương Thủy Đồng kết hôn với tôi để sống sót nên chia tay với bạn trai.

Bốn ngày trước, gã bạn trai giàu có đó muốn quay về với cô ta nên cô ta đã đưa ra yêu cầu ly hôn với tôi, tôi không đồng ý, cô ta lập tức chửi bởi và đánh tôi một trận.

Ghê tởm hơn nữa là lão già chết tiệt Trương Thụy Bắc này, sau khi đã mắng chửi sỉ nhục tôi một trận, ông ta đã ném một lọ thuốc ngủ cho tôi, bảo tôi đi chết đi.

Thế nên tôi mới nhất thời nghĩ quẩn uống cả lọ thuốc.

“Mày đừng có bịa chuyện! Ông cho mày thuốc ngủ hồi nào?" Trương Thụy Bắc nổi trận lôi đình, sau đó nói với mấy nghìn quần chúng vây xem: "Hắn ta ngậm máu phun người, mọi người đừng tin.

Tôi làm nghề y cứu người, sao lại đi làm chuyện mất hết tính người như thế chứ!”
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, người vây xem không biết nên tin ai bây giờ.

“Cậu ấy không ngậm máu phun người.”
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

Một ông lão hơi gù lưng len lỏi qua đám đông, đứng bên cạnh Diệp Thiên.

“Đây không phải là quản lý Chu của phòng khám Thụy Bắc đó sao?” Có người nhận ra ông lão lưng gù đó.

“Ông Chu, ông...!Trương Thụy Bắc không dám tin nhìn ông Chu.

Chẳng lẽ lão già này định ra mặt làm chứng trước mắt bao người?
Quả nhiên, ông Chu ôm quyền chào những người xung quanh rồi nói: “Diệp Thiên nói thật đấy.


Cậu ấy chẳng những không tệ bạc, chỉ biết ăn uống nhậu nhẹt rượu chè cờ bạc như cô Đồng nói mà ngược lại còn rất chăm chỉ cần cù, thường xuyên tới phòng khám giúp chúng tôi dỡ hàng ngay khi mới 3, 4 giờ sáng.

Hơn nữa tôi cũng có thể chứng minh thuốc ngủ mà Diệp Thiên dùng để tự sát là do ông chủ Bắc đưa cho cậu ấy.

Bởi vì chính ông chủ đã kêu tôi đi mua lọ thuốc ngủ đó.” “Cái gì?” Đám người vây xem nhao nhao khiếp sợ, sau đó nổ tung lên.

“Thì ra bác sĩ Bắc lại ác độc đến thế?” “Làm người ai lại làm thế?” “Đúng là không bằng súc vật! Hai cha con nhà họ Trương này quả thực còn không bằng súc vật!” “Bây giờ tôi đã thấy rõ bộ mặt thật đáng ghế tởm của ông chủ phòng khám cổ truyền Thụy Bắc này.

Tôi sẽ không bao giờ tới đây mua thuốc nữa đâu!”
Sau khi biết chân tướng, đám người vây xem liên tục oán giận.

“Ông Chu...!Ông...!Ông.

Trương Thụy Bắc chỉ vào ông Chu, tức giận suýt ngất.

Ông ta không ngờ người mà mình tín nhiệm nhất lại phản bội mình.

Chẳng qua ông ta không biết rằng hôm qua, ông Chu đã bị Diệp Thiên giao cho Lý Tế Thế mua chuộc.

“Đây đây, lộc nhung và đông trùng hạ thảo đây rồi!”
Đúng lúc này, Vương Cường chạy ra từ phòng khám, cầm hai gói dược liệu chen vào đám đông.

“Tốt lắm.” Diệp Thiên nhận lấy hai gói dược liệu, nhìn mọi người hô: “Phóng viên đầu?” “Đây đây!" “Người quay phim của đài truyền hình đâu?” “Có!”
Chẳng mấy chốc đã có mấy phóng viên cùng với người quay phim khiêng camera chen vào.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Diệp Thiên nói: “Vừa rồi tôi đã vạch trần bộ mặt thật ghê tởm của hai cha con Trương Thụy Bắc.

Kế tiếp, tôi sẽ vạch trần hành vi mất hết lương tâm của Trương Thụy Bắc, nhớ rõ che mặt cho tôi lúc phát sóng đấy nhé.

“Không thành vấn đề!”
Thấy tình hình này, sắc mặt Trương Thụy Bắc xám ngắt như cha mẹ chết.

Xong đời, lần này ông ta xong đời thật rồi! Thằng chó chết kia muốn cho mình thân bại danh liệt đây mà!.