Sau khi mua con vẹt xám, Lý Quốc Lâm lại trở nên lo lắng.

Mặc dù vợ ông Đào Yên Hoa đã quay về nhà họ Đào, nhưng nếu bà ta quay lại và phát hiện mình nuôi một con vẹt, bà ta nhất định sẽ cãi nhau với mình.

Nói không chừng sẽ đem vứt bỏ con vẹt vừa mua, hoặc là sử dụng con vẹt như một con gà con nhổ lông mà hầm ăn.

Lý Quốc Lâm càng nghĩ càng sợ, lo lắng nói với con gái Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, trước tiên hãy để con vẹt ở nhà con nuôi mấy ngày đi? Đợi đến khi con nói với mẹ con rồi hãy mang nó về nhà.

Bố sợ mẹ con biết chuyện bố đã mua con vẹt, sẽ ném nó đi mất.

"
Lý Thanh Tịnh cau mày, bố Lý Quốc Lâm nói không phải là không có lý.

Mẹ cô Đào Yên Hoa chắc chắn có thể làm được loại chuyện này.

Lúc này, Triệu Hùng mới lên tiếng.

Nói với bố vợ Lý Quốc Lâm: "Bố vợ, để con nuôi con vẹt trước cho bố! Đợi đến khi bố đến khách sạn Xuân Nghĩa làm việc, bố có thể giữ con vẹt trong văn phòng.

Như vậy thì mẹ vợ sẽ không thể phát hiện ra rồi."
Lý Thanh Tịnh cảm thấy cách của Triệu Hùng rất hay.

Cô ấy lấy chiếc lồng từ tay ông bố Lý Quốc Lâm và nói: "Bố! Cứ làm theo lời Triệu Hùng nói.

Bố kiếm một bộ âu phục mặc vào, vài ngày nữa con và Triệu Hùng sẽ đưa bố đến khách sạn Xuân Nghĩa."
"Được rồi!"
Lý Quốc Lâm tinh thần trông có vẻ rất vui, không ngờ rằng bản thân cũng có ngày được làm quản lý.

Sau khi làm xong chuyện này, Lý Thanh Tịnh cũng không trở lại công ty.

Thay vào đó, cùng với Triệu Hùng đi đến cổng trường mẫu giáo, tiếp tục trò chuyện trong xe.

“Triệu Hùng, ông Trung có phải là quá tốt với chúng ta rồi không?” Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi.


"Thanh Tịnh, em đang nói cái gì vậy? Ông chủ tốt với chúng ta, không phải là chuyện đáng mừng sao? Tại sao ông Trung đối tốt với chúng ta, em lại không vui sao?"
Lý Thanh Tịnh nhíu mày nói: "Em chỉ cảm thấy rằng ông Trung đối xử với chúng ta tốt quá thôi."
Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh trở nên nghi ngờ, dự định sẽ giữ thái độ thấp trong mấy ngày tới.

Bằng không, nếu tiếp tục âm điệu cao như thế này, Lý Thanh Tịnh sẽ nhìn ra manh mối.

Triệu Hùng vội vàng đổi chủ đề và nói với bà xã Lý Thanh Tịnh, "Thanh Tịnh, không phải em nói cho Dao Châu học kèm tiếng Anh sao? Anh đã tìm được một giáo viên dạy tiếng Anh phù hợp."
"Ồ! Là người tốt nghiệp Anh ngữ chính quy sao?", Lý Thanh Tịnh hỏi.

"Ừ! Là sinh viên.

Người ta đã vượt qua trình độ tiếng Anh cấp sáu, chuẩn bị thi cấp tám rồi.

Thừa sức để dạy Dao Châu."
"Người này học ở trường nào vậy?"
Triệu Hùng cười nói: "Thật ra người này em cũng quen biết là Phan Ngọc Anh, giáo viên dạy múa của Dao Châu."
"Phan Ngọc Anh? Cô ấy không phải là chuyên ngành múa sao?" Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên hỏi.

"Không phải! Cô ấy học chuyên ngành tiếng Anh tại Đại học Sư phạm Hải Phòng, múa chỉ là môn tự chọn thôi.

Thế nào, em không hài lòng sao? Nếu em không hài lòng, anh sẽ tìm một người khác."
"Không cần đâu! Phan Ngọc Anh đi.

Cô ấy và Dao Châu cũng có chút quen thuộc." Lý Thanh Tịnh không vì chuyện lần trước Phan Ngọc Anh nhảy bổ vào trong vòng tay của Triệu Hùng mà giận cô ấy.

Sau khi nói chuyện với Phan Ngọc Anh, cô cảm thấy cô gái này cũng khá là tốt, ấn tượng của cô về Phan Ngọc Anh đã thay đổi rất nhiều.

"Thanh Tịnh! Vậy thì chúng ta sẽ để cô giáo Anh dạy cho con bé ở đâu?" Triệu Hùng ngập ngừng hỏi.

"Để cô ấy về nhà dạy đi!"
“Ở nhà sao?” Triệu Hùng giả bộ kinh ngạc.

.

Đam Mỹ Hài

Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: "Mặc dù hiện tại nhà chúng ta chỉ là thuê thôi, nhưng cũng không thể để cho cô giáo Anh dạy con bé ở một nơi không cố định.

Tuy rằng điều kiện ở nhà có chút thô sơ, nhưng em tin rằng cô ấy sẽ không ngại đâu, sau này sau khi anh đón con bé xong, nhân tiện có thể đưa cô giáo Anh về nhà.

"
Triệu Hùng nhìn vợ Lý Thanh Tịnh đầy nghi ngờ, tự hỏi liệu vợ anh nhờ Phan Ngọc Anh dạy con ở nhà, là cố tình thử lòng mình sao, hay là thực sự hào phóng?
Trong tình huống hiện tại tạm thời chưa nói cho vợ Lý Thanh Tịnh về việc mua căn nhà lớn, cũng chỉ có thể để Phan Ngọc Anh đến căn nhà thuê thôi.

Sau khi hai người đến đón con, Triệu Hùng đi vào nhà trẻ đón con.

Lâm Thảo nói với Triệu Hùng rằng vũ đạo của Dao Châu đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Luyện tập nhiều hơn nữa, hy vọng sẽ giành được giải cao trong cuộc thi ngôi sao thiếu nhi tài năng.

Triệu Hùng nghe thấy rất hạnh phúc!
Sau khi Triệu Hùng dắt cô bé vào xe, liền nghe thấy tiếng vẹt gọi một câu: "Xin chào! Xin chào!"
Dao Châu nhìn thấy trong xe có một con vẹt, hơn nữa con vẹt này còn có thể nói chuyện, liền vui vẻ nói với con vẹt: "Xin chào, tôi tên là Dao Châu! Bạn là ai?"
“Tôi là ông Lý!” Con vẹt bắt đầu kêu, “ông Lý tốt, ông Lý đẹp, ông Lý giỏi!”
“Ông Lý là ai?” Dao Châu tò mò hỏi.

Lý Thanh Tịnh nghe xong, cười nói: "Dao Châu, ông Lý là ông ngoại của con!"
Nghe thấy con vẹt bắt đầu học nói theo, nói: "Ông Lý là ông ngoại của con! Ông Lý là ông ngoại của con."
Con vẹt này đã tiếp xúc với Lý Quốc Lâm rất lâu, chỉ có thể nói "Ông Lý".

Lý Quốc Lâm bình thường dạy con vẹt này những tiếng như "Dao Châu", "Thanh Tịnh", "Diệu Linh", "hổ cái" và "kẻ vô dụng".

Vì vậy, ngay khi Lý Thanh Tịnh gọi "Dao Châu", con vẹt bắt đầu gọi liên tục: "Dao Châu tốt, Dao Châu ngoan!"
Dao Châu rất thích con vẹt này.

Buổi tối, Triệu Hùng khi đang nằm nghỉ ngơi trên giường đã gửi một tin nhắn cho Phan Ngọc Anh.

"Cô giáo Anh, cô có ở đó không?"
"Vâng, anh Triệu!"

Phan Ngọc Anh trông có vẻ rất thích thú.

Điền Thuý Linh, ​​bạn cùng phòng của Phan Ngọc Anh, khi nhìn thấy dáng vẻ bí ẩn này của Phan Ngọc Anh, đặc biệt chú ý đến cô ấy.

Cô ta và Phan Ngọc Anh là bạn tốt của nhau, luôn lo lắng rằng Phan Ngọc Anh sẽ bị lừa dối.

"Cô giáo Anh, tôi đã nói với vợ tôi về việc cô dạy tiếng Anh cho Dao Châu rồi.

Vợ tôi nói để cô đến nhà dạy cho con bé.

Cô có tiện không?"
“Đến nhà anh sao?” Ngón tay Phan Ngọc Anh khẽ run lên.

"Đúng, có vấn đề gì không?"
"Không! Tôi không có vấn đê gì cả.

Chỉ là sợ quấy rầy mọi người thôi!"
"Nếu đã như vậy, mỗi ngày tôi đón con xong sẽ đến đón cô! Ngoài ra, vũ đạo của con bé cũng tiến bộ rất nhiều, hôm nay được cô giáo ở nhà trẻ khen.

Cô giáo Anh làm phiền cô rồi!"
"Đây là việc mà tôi nên làm."
“Đúng rồi, vụ kiện của em trai cô tiến hành thế nào rồi?” Triệu Hùng hỏi.

"Đang tiến hành! Vấn đề không lớn lắm!"
Ngay khi Phan Ngọc Anh gửi tin nhắn xong, thì đã thấy Triệu Hùng chuyển 10 triệu.

"Anh Hùng, anh lại chuyển tiền cho tôi làm gì?"
"Tiền học thêm cho con bé gửi cho cô trước! Tôi biết bây giờ cô cần tiền cho vụ kiện của em trai.

Cô xứng đáng với số tiền này.

Đừng từ chối! Đúng rồi, sao gần đây không thấy cô phát sóng trực tiếp?"
“Anh có muốn xem sao?” Khi Phan Ngọc Anh nói điều này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đột nhiên đỏ bừng.

Triệu Hùng có chút nhàm chán, thường không chơi game hay đọc tiểu thuyết.

Xem chương trình phát sóng trực tiếp của Phan Ngọc Anh cũng rất bổ mắt, vì vậy anh ấy đã gửi hai chữ "muốn xem".

"Được rồi! Vậy thì tôi sẽ vào tài khoản trực tiếp ngay lập tức."
Phan Ngọc Anh đã không xuất hiện trên sóng truyền hình trực tiếp kể từ khi sự kiện "Ma sói 9527" xảy ra.


Cô không ngờ thế giới mạng lại đáng sợ như vậy.

Bây giờ, Triệu Hùng nói rằng anh muốn xem nó, cô ấy cũng không biết tại sao, có một mong muốn biểu diễn đặc biệt mạnh mẽ.

Điền Thuý Linh nhìn thấy Phan Ngọc Anh sẽ phát sóng trực tiếp, liền hỏi cô ấy: "Ngọc Anh, cậu lại nhắn tin với Triệu Hùng đó à?"
"Ừ! Chúng tôi nói về chuyện giáo dục tại nhà, anh Hùng nhờ tôi đến nhà anh ấy dạy tiếng Anh cho con."
"Cái gì? Cậu còn phải tới nhà anh ta sao.

Đây không phải là cừu vào trong hang cọp sao?" Điền Thuý Linh kêu lên.

Phan Ngọc Anh nói: "trời ơi! Thuý Linh, trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy? Anh Hùng nhà người ta rất tốt, không phải loại người như cậu nghĩ đâu."
"Một người đàn ông có thể nghiêm túc, nhưng khi anh ta không nghiêm túc, đều là ác quỷ.

Cậu đã quên cái tên Ma Sói 9527 đó rồi sao?"
"Tôi chưa quên! Nếu không phải anh Hùng giúp tớ, tớ sẽ không thể thoát khỏi phiền phức lớn này."
Thuý Linh “hừ!” một tiếng nói, “Tớ nghĩ Triệu Hùng này chính là đang muốn lạt mềm buộc chặt với cậu.

Tớ đã giúp cậu điều tra chi tiết về anh ta.

Anh ta là con rể đến nhà họ Lý ở rể, làm sao có thể là người có tiền được? Phan Ngọc Anh, cậu tỉnh lại đi? "
"Thuý Linh, tớ là muốn cảm ơn anh Hùng đã nhiều lần giúp đỡ tớ, muốn báo đáp người ta.

Không phải là thấy anh ấy giàu có mới muốn theo anh ấy.

Đàn ông giàu có theo đuổi tớ cũng không phải là không có, tớ làm sao có thể vì tiền mà ở bên một người đã có vợ? "
"Cậu còn biết có người ta đã có vợ rồi sao? Phan Ngọc Anh, cậu cứ tiếp tục sa ngã như vậy, thì sẽ bị Triệu Hùng kia chơi đùa giữa hai tay."
"Ôi! Thuý Linh, tại sao cậu lại nghĩ tất cả đàn ông đều tồi tệ như vậy? Đi đi đi! Nhanh đi đọc sách kiểm tra nghiên cứu của cậu đi.

Tớ bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi."
"Cậu còn phát sóng sao? Không sợ lại gọi đến một Ma Sói 9527 khác sao?" Điền Thuý Linh lo lắng nói.

“Không sợ!” Phan Ngọc Anh mỉm cười, tự tin nói với Điền Thuý Linh: “Có anh Hùng ở đó.”
- -----
Từ hôm qua giãn cách, mình có thời gian v~ ra nên tốc độ dịch nhanh hơn hẳn:D.

Nay xin trình làng 10 chương luôn.

Mình sẽ cố gắng up nhiều chương hơn để dịch này mn đọc truyện cho đỡ buồn nha..