Hán Vân Hiển khái thích tính cách đanh đá này của Lý Diệu Linh đấy, con nhóc này giống như là một con ngựa hoang, phải thuần phục nó được mới có thể ngoan ngoãn.

“Lý Diệu Linh à! Làm bạn gái ngầm của Hán Vân Hiển có gì không tốt? Đi theo anh, em có thể ăn mặc sung túc.”
Lý Diệu Linh chỉ thẳng mặt Hán Vân Hiển chửi bới rằng: “Hán Vân Hiển, anh đừng có ỷ nhà anh có tiền thì anh có thể ăn hiếp người này người kia.

Tôi nói cho anh nghe, bây giờ là xã hội pháp chế, nếu như anh có ý đồ tệ nạn với tôi, tôi sẽ kiện anh đến mức mất hết danh vọng.”
Hán Vân Hiển cười phụt một tiếng rất khinh miệt, anh ấy nói với Lý Diệu Linh: “Lý Diệu Linh, em quá xem thường thủ đoạn của tôi - Hán Văn Tiển rồi.

Chỉ cần em làm trái lời của tôi, có đủ mọi cách để trừng trị cô.

Chỉ lấy nhà họ Đào mà nói thôi, tuy rằng bọn họ có thể hợp tác với tôi, nhưng tôi có thể khiến cho bọn họ không lấy được một đồng nào, còn có thể đền tiền cho nhà họ Hán của tôi.

Đương nhiên, mọi thứ này đều do sự lựa chọn của em, nếu như em nguyện làm bạn gái ngầm của tôi, đến lúc đó lại giúp tôi thuyết phục chị gái của em/ tôi có thể đảm bảo nhà họ Đào với lại nhà họ Lý vinh hoa phú quý.”
“Phuy!”
Lý Diệu Linh khạc một ngụm nước miếng lên trên người của Hán Vân Hiển.

Hán Vân Hiển không ngờ được là con nhóc Lý Diệu Linh này đanh đá đến mức như vậy.

Với tiền tài của nhà họ Hán, cộng với lại nhan sắc đẹp trai này của mình cũng không thể đả động được con nhỏ này.

Đổi cho người phụ nữ khác thì đã sớm chui vào lòng của anh ấy rồi.

Hán Vân Hiển đưa tay lên muốn đánh Lý Diệu Linh một bạt tay.

Anh ấy muốn dùng vũ lực để chế phục con nhỏ này.

Lý Diệu Linh hét lớn ra ngoài cửa: “Anh rể! Anh còn không đến cứu em sao!”
Sau đó bên ngoài cửa truyền đến một tiếng “cạch!”, sau khi cánh cửa được mở ra thì nhìn thấy Triệu Hùng đang chậm rãi bước vào.

Lý Diệu Linh chui từ bên người Hán Vân Hiển qua, sau đó chạy sang bên cạnh Triệu Hùng và nói một cách rất oan ức: “Anh rể! Sao bây giờ anh mới đến đấy! Em sắp bị tên cầm thú đó ăn rồi đó.”
Triệu Hùng đả kích Lý Diệu Linh rằng: “Vậy mà em còn nói là làm diễn viên, có nhiêu đó thôi đã không nhịn được rồi.”
“Hứ! Đây đâu phải diễn phim thật đâu.”
Triệu Hùng không buồn quan tâm đến Lý Diệu Linh nữa, anh nhìn Hán Vân Hiển mà lạnh giọng nói: “Cậu Hiển! Tôi đã cho Lý Diệu Linh lấy chứng cứ rồi.


Cuộc đối thoại của các cậu vào lúc nãy cũng được ghi âm lại cả rồi.

Cậu tốt nhất đi đứng cho đàng hoàng đấy, nếu không thì tôi Triệu Hùng sẽ không tha cho cậu đâu.”
“Triệu Hùng, cậu chỉ là một tài xế của Trần Thiên Trung mà thôi, vậy mà cũng cậu dám đối kháng với nhà họ Hán bọn tôi à?”
“Thì sao, cậu khinh thường tài xế à?” Triệu Hùng hỏi rằng.

Hán Vân Hiển lạnh giọng nói: “Mày làm hủy hoại biết bao chuyện tốt của tao rồi đấy.

Mày về sao cũng phải đi đứng đàng hoàng lại đấy, đừng có bị người ta đâm cây dao sau lưng rồi cũng không biết đấy.”
Triệu Hùng không xem trọng lời nói của anh ấy mà nói tiếp: “Tôi nghe nói cậu suýt chút nữa bị người khác đánh thành thái giám nhỉ? Cuộc sống mà! Khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn.

Có thể lần sau sẽ không may mắn đến như vậy nữa đâu đấy.” Nói xong, anh kéo tay của em vợ - Lý Diệu Linh quay người rời khỏi phòng bệnh.

Hán Vân Hiển nhìn thấy Triệu Hùng cứ thế rời đi một cách ngông cuồng như vậy, anh ấy tức giận mà la lớn với bên ngoài: “Người đâu? Người đâu?”
Anh ấy gọi liên tục mấy tiếng cũng không có ai bước vào.

Anh ấy nhìn ra bên ngoài một cái phát hiện vệ sĩ của mình không biết chạy đi đâu cả rồi.

Hán Vân Hiển tức giận chửi bới: “Cả đám người vô dụng!”
Hán Vân Hiển lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi và nói với người ở bên kia điện thoại: “Anh Kim! Tôi là Vân Hiển này.

Anh giúp tôi dạy đời cho một người!”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại tên là “Đại Kim”, là người có cùng tầm cỡ với lại đám người “Văn Báo”, “Cửu Gia”.

Đại Kim với nhà họ Hán luôn có liên hệ mật thiết với nhau, sau khi chuyển qua ngành nghề kinh doanh, ông ấy nhận được sự quan tâm chu đáo của nhà họ Hán nên mới có được một thành tích không tệ.

Đại Kim cười nói: “Cậu Hiển, ở thành phố Hải Phòng này vẫn còn người cậu không xử lý được sao?”
“Ừm! Một người tên là Triệu Hùng.

Nó là tài xế của Trần Thiên Trung!”
“Tài xế của Trần Thiên Trung?”
Sau khi Đại Kim nghe thấy cũng không nhịn được cau mày lại.

Ông ấy nói với Hán Vân Hiển: “Tên Trần Thiên Trung đó có xem trọng người đó không?”

“Ông già đó rất biết lựa việc mà xem trọng, tại sao ông ấy lại lật mặt với anh chỉ vì một tên tài xế thôi chứ.

Anh Kim, không lẽ anh đi sợ ông Trần Thiên Trung đó chứ?”
“Cậu Hiển! Cậu đừng thấy Trần Thiên Trung chỉ là một thương nhân thôi, ông ta có thế lực mạnh lắm.”
“Mày đừng có nói nhảm với tao, mày chỉ nói là mày giúp hay là không thôi?”
“Cậu Hiển dặn dò được, tôi cứ làm theo thôi.

Cậu cứ đợi tin vui đi!” Đại Kim nói xong liền ngắt điện thoại đi.

Đại Kim gọi một người tên là “Trâu Nước” sang.

Tên “Trâu Nước” đó là một cao thủ của bảng loài người, rất được Đại Kim xem trọng.

Ông ta nhìn rất thô thiển, cơ thể to bự cường tráng như một con trấu, cộng với làn da bên ngoài có chút xanh xanh nên được người khác tặng một danh xứng là “Trâu Nước”.

Sau khi Đại Kim gọi tên “Trâu Nước” đó sang xong, ông ấy cho “Trâu Nước” bắt một tên tài xế của Trần Thiên Trung tên là Triệu Hùng qua đây.

Từ trước đến nay, Trâu Nước làm việc không bao giờ để tâm đến kết quả.

Đừng nói là bắt tài xế của Trần Thiên Trung, dù cho có kêu bắt Trần Thiên Trung đến đây thì ông ta vẫn làm theo.

Sau khi Triệu Hùng dẫn theo em vợ của mình – Lý Diệu Linh rời khỏi bệnh viện, để cho cô ấy không lo lắng nữa, Hán Vân Hiển sẽ tạm thời không đụng chạm đến cô.

Anh cho Lý Diệu Linh lén lút gửi đoạn ghi âm lúc nãy đến điện thoại của Triệu Hùng.

Bây giờ, Đào Yên Hoa vẫn đang ở nhà họ Đào, Lý Quốc Lâm đã đi khách sạn Xuân Nghĩa đế đi làm rồi, phải bận đến tối mới có thể về được.

Lý Diệu Linh cảm thấy căn nhà của mình không còn ý nghĩa gì nữa nên đã đề nghị với Triệu Hùng là đến nhà của anh.

Triệu Hùng không có lý do từ chối, anh dẫn theo Lý Diệu Linh đi đón con rồi sau đó đến chợ để mua nguyên liệu nấu ăn.

Dưới sự giúp đỡ của Trần Thiên Trung, Lý Thanh Tịnh đã tham gia được hội thương nghiệp của thành phố Hải Phòng.


Kể từ lúc cô khuếch đại quy mô của công ty rồi lại tham gia vào hội thương nghiệp đó, cô bận bịu suốt từ sáng đến tối.

Triệu Hùng vừa mới nấu ăn xong, Lý Thanh Tịnh đã về đến nhà trong tình trạng mệt mỏi cả người.

Khi cô nhìn thấy em gái của mình cũng ở đây liền hỏi Lý Diệu Linh rằng: “Diệu Linh, sao em chạy qua đây rồi?”
“Chị! Em đến ăn ké cơm nhà của em, không lẽ chị không cho sao?”
Lý Thanh Tịnh trợn một tròng trắng mắt với em gái Lý Diệu Linh và nói: “Con nhỏ này lươn lẹo gì với chị.

Chị hỏi là sao em không về nhà?”
“Hài! Nói đến thì lại là một câu chuyện dài.

Hôm nay em gái của chị suýt nữa trở thành bạn gái ngầm của người ta đấy.”
Vừa nhắc đến ba từ “bạn gái ngầm” thì Lý Thanh Tịnh liền kinh ngạc.

Cô kinh ngạc nói với Lý Diệu Linh rằng: “Diệu Linh, Hán Vân Hiển đến tìm em à?”
“Hay là chị tự nghe đi!”
Lý Diệu Linh đưa đoạn ghi âm trong điện thoại cho Lý Thanh Tịnh đã ngồi xuống ghế sofa.

Sau khi Lý Thanh Tịnh mở đoạn ghi âm lên, bên trong đó lần lượt phát ra các lời đối thoại giữa ba người Hán Vân Hiển, mẹ của cô Đào Yên Hoa với lại em gái của cô Lý Diệu Linh.

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm đó, Lý Thanh Tinh ngơ ngác cả người ra luôn.

Ánh mắt của Lý Thanh Tịnh mập mờ, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Điên rồi! Mẹ thật sự điên rồi.”
“Đúng vậy! Mẹ vì lợi ích của nhà họ Đào, vì giành được gia sản của nhà họ Đào trực tiếp tận dụng hết mọi cách có thể.

Mới đầu là hứa để cho em làm bạn gái ngầm của anh ta.

Nhưng sau đó tên Hán Vân Hiển đó lại có một đòi hai, anh ấy còn muốn ăn cả chị em mình.

Cái tên đó vẻ bề ngoài nhìn rất thanh lịch, mặt của rất đẹp trai, không ngờ được lại đê tiện khốn nạn ở trong lòng đến mức như vậy.”
“Sao em lấy được đoạn ghi âm này vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi em gái của mình.

Do đó Lý Diệu Linh kể hết toàn bộ sự việc từng trải đó.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, cô nhìn sang Triệu Hùng đang bận rộn ở trong nhà bếp đó rồi hỏi Lý Diệu Linh: “Anh rể của em dẫn em đến bệnh viện là vì lấy chứng cứ này ư?”
“Không phải! Anh ta muốn cảnh báo tên Hán Vân Hiển đó.

Chị, chị không biết đâu.

Người khác nhìn thấy Hán Vân Hiển đều là bộ dạng nịnh nọt không biết liêm sỉ là gì, nhưng anh rể của em không hề quan tâm người đó có phải là Hán Vân Hiển hay không, anh ta chỉ thẳng mặt Hán Vân Hiển và chửi ngay tại chỗ luôn.


Em bây giờ là càng ngày càng thích anh rể này rồi đó.”
Lúc này Triệu Hùng vừa mới dọn xong chén đũa, anh gọi chị em nhà họ Lý: “Ăn cơm thôi!”
Bé Dao Châu nghe thấy hai từ “ăn cơm” là liền lật đật chạy từ trong phòng ra.

Khi cô bé nhìn thấy trên bàn để đầy các món ngon liền vui mừng lên trên lấy một cây khoai tây chiên.

“Dao Châu! Trước khi ăn cơm nhớ rửa tay.

Đi, mẹ dẫn con đi rửa tay.” Lý Thanh Tịnh kéo theo Dao Châu vào trong nhà vệ sinh để rửa tay.

Lý Diệu Linh đến gần bên cạnh Triệu Hùng và cười he he hỏi Triệu Hùng: “Anh rể! Sao trước đó em thấy anh yếu đuối lắm đấy, bây giờ càng nhìn lại càng thấy đẹp trai nhỉ?”
“Anh vẫn là anh, chỉ là em ngày càng mê trai bậy bạ thôi.”
“Anh mới mê trai đấy.

Đúng rồi, ba anh không phải là một nhà nông sao? Em nhìn thấy cô gái ở ngân hàng đó có thể đem cho anh ba trăm năm mươi triệu ngay lập tức luôn.

Chắc là ông ấy làm nghề nông nghiệp này kiếm được không ít tiền nhỉ?” Lý Diệu Linh hiếu kỳ mà hỏi.

Triệu Hùng đưa tay làm một động tác “suỵt” và nói: “Đừng để cho chị của em biết được đấy.

Nếu không về sau em có chuyện gì là anh không giúp em nữa đâu.”
“Được! Em sẽ không nói cho chị em nghe.

Vậy anh mau nói cho em nghe đi, bố anh làm nghề nông có lời được rất nhiều tiền không?”
“Ừ! Lời khoảng một triệu mấy trăm nghìn tỷ thôi.”
“Lừa đảo.

Dù cho nhà của anh bao cả cái sân nông nghiệp cũng không bán được nhiều như vậy.

Anh không muốn nói thì thôi!” Vẻ mặt của Lý Diệu Linh hậm hực mà nói.

Triệu Hùng lắc đầu và thở dài nói: “Hài! Đôi khi con người đấy dù cho có nói thật thì người khác cũng tưởng là nói láo.

Làm người khó thật đấy!”
“Xí! Nhà anh thật sự có một triệu mấy trăm nghìn tỷ còn cần gì phải gả vào nhà của em chứ?”
“Đây không phải được thể hiện ra rõ ràng rồi sao? Anh vào nhà của em chính là vì cua chị của em mà!”
Lời của Triệu Hùng vừa dứt thì giọng nói lạnh lùng của Lý Thanh Tịnh truyền đến: “Triệu Hùng, anh muốn cua ai đấy?”.