Sau khi Triệu Hùng ra khỏi cửa thì bắt ngay một chiếc taxi, đi đến tập đoàn Khải Thời.

Ở trên xe, anh gọi điện cho người phụ trách chi nhánh của tập đoàn Khải Thời ở thành phố Hải Phòng là Trần Thiên Trung.

"Bác Trung, bác làm thế nào vậy, không phải cháu đã nói giao dự án đó cho Thanh Tịnh làm rồi sao?
"Cậu chủ, tôi đã giao rồi mà!"
"Nhưng sao Thanh Tịnh đi ký hợp đồng thì lại không thành công?"
"Chuyện này..." Trần Thiên Trung nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi ngay đây."
Trần Thiên Trung đang muốn cúp máy thì bỗng nghe Triệu Hùng nói một câu: "Còn nữa, sản nghiệp ba tỉnh Đông Bắc của tập đoàn Khải Thời đã thuộc về cháu, giờ công ty phải đổi tên đi."
"Đổi tên à? Được chứ! Giờ chi nhánh công ty ở ba tỉnh Đông Bắc đều là của cậu cả, đương nhiên là có thể đổi tên rồi."
Triệu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy đổi thành tập đoàn Hùng Quang đi."
Trần Thiên Trung đoán ngay được ý nghĩa mà Triệu Hùng nói, ông đáp: "Được, tôi sẽ sai người đi làm ngay."
Lúc đó tài xế taxi vừa lái xe vừa quay lại nhìn Triệu Hùng đang ngồi ở ghế sau, cười nhạo báng: "Người anh em này, cậu cũng nói phét quá đấy."
"Sao nào?" Triệu Hùng cau mày hỏi.

Tài xế taxi cười nói: "Ai mà chẳng biết tập đoàn Khải Thời ở ba tỉnh Đông Bắc đều thuộc về Trần Thiên Trung.

Cậu lại nói sản nghiệp đó đều là của cậu, sao cậu không nói toàn bộ ba tỉnh miền Đông Bắc đều là của cậu hết cả đi."
Triệu Hùng cười nói với tài xế taxi: "Bác tài này.

Vừa rồi tôi gọi điện thoại, nói đổi tên tập đoàn Khải Thời thành tập đoàn Hùng Quang đấy, bác cứ chờ xem tập đoàn Khải Thời có đổi tên không nhé."
"Được thôi.

Nếu tập đoàn này đổi tên thật, sau này Vương Hải tôi sẽ gọi cậu là anh cả."
Triệu Hùng thấy Vương Hải này cũng là một ông chú trung niên bốn mươi rồi, nếu gọi mình là “anh” thật thì mình cũng già thêm mấy tuổi.

Anh kết bạn Zalo với Vương Hải rồi cười nói: "Gọi anh thì không cần đâu.


Nếu thua ông trả tiền đi xe cho tôi là được."
Đến tập đoàn Khải Thời rồi, Triệu Hùng thanh toán tiền xe qua Zalo.

Anh có thẻ ngân hàng với ba trăm năm mươi tỷ mà Trần Thiên Trung mới chuyển, cho nên bây giờ trong túi có tiền rồi, muốn tiêu như thế nào thì tiêu.

Chỉ là anh chưa thể bộc lộ thân phận thật sự của mình trước mặt vợ Lý Thanh Tịnh được.

Lý Thanh Tịnh ngồi trước cửa tập đoàn Khải Thời chờ Triệu Hùng, cô không ôm bất cứ hy vọng nào với anh nữa, chỉ muốn anh sẽ cho cô câu trả lời.

Ngay khi cô đang đợi chờ trong bàng hoàng lo lắng, Mai Lệ Thủy đã dẫn Bảo Hoàng, quản lý phòng quảng cáo vội vã đi ra.

Bảo Hoàng khoảng tầm ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, nhìn có vẻ khá là văn nhã.

Nhưng trên thực tế anh ta chỉ là một kẻ giả vờ quân tử nghiêm trang đạo mạo mà thôi.

Vừa nãy Mai Lệ Thủy nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc Hồ Dân, nói công ty thiết kế bao bì đóng gói đã tới rồi.

Cũng dặn dò Mai Lệ Thủy ra ngoài đón trước, bên này ông ta còn bận tiếp khách hàng, sẽ đi ra ngay.

Không khó để nhận ra Hồ Dân coi trọng việc này như thế nào.

Sau khi ra khỏi công ty, Mai Lệ Thủy thấy Lý Thanh Tịnh còn bồi hồi trước cửa, cô ta tức giận mà không có chỗ phát tiết, thế là kéo Bảo Hoàng sang nổi nóng với Lý Thanh Tịnh.

Mai Lệ Thủy chỉ vào Lý Thanh Tịnh rồi lớn tiếng nói: "Lý Thanh Tịnh, cô có biết xấu hổ không hả? Tôi đã nói tập đoàn Khải Thời sẽ không hợp tác với cô rồi.

Cô còn không biết xấu hổ đứng ở đây làm gì? Tôi nói cho cô biết, cho dù hôm nay cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng không đồng ý hợp tác với công ty của cô đâu."

Bảo Hoàng cảm thấy Lý Thanh Tịnh rất quen mặt, suy nghĩ hồi lâu anh ta mới nhớ ra.

Trước đây cô gái xinh đẹp này từng tới đây tìm mình, cũng từng từ chối sử dụng quy tắc ngầm.

Giờ Mai Lệ Thủy trở thành cấp trên của Bảo Hoàng, để nịnh bợ Mai Lệ Thủy, Bảo Hoàng còn cười lạnh với Lý Thanh Tịnh: "Hóa ra là cô à?"
"Quản lý Hoàng, anh biết cô ta sao?" Ánh mắt Mai Lệ Thủy nhìn về phía Bảo Hoàng.

Bảo Hoàng gật đầu nói: "Trước kia cô gái này từng đi tìm tôi, muốn hợp tác với chúng ta nhưng bị tôi từ chối.

Giám đốc Thủy không biết đấy chứ, lúc ấy cô ta còn dụ dỗ tôi, may mà lập trường của tôi kiên định nên mới không đồng ý."
Mai Lệ Thủy cười lạnh với Lý Thanh Tịnh: "Lý Thanh Tịnh à, không ngờ cô lại là người như vậy đấy.

Tôi còn tưởng mấy năm qua công ty của cô không tệ lắm, hóa ra là nhờ bán thân à."
"Mấy người thối lắm." Lý Thanh Tịnh không nhịn được mà nói tục, cô nói với Bảo Hoàng: "Quản lý Hoàng, rõ ràng là anh quấy rối tôi, giờ anh lại ngậm máu phun người, lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen.

Tập đoàn Khải Thời có mấy người như các anh, không hợp tác nữa cũng được."
Lý Thanh Tịnh giận đến mức cả người run lên, xoay người định đi.

Không ngờ Mai Lệ Thủy lại nói tiếp: "Lý Thanh Tịnh à, chỉ e là cô đã cắm sừng cho chồng mình từ lâu rồi đấy nhỉ?"
Lý Thanh Tịnh quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mai Lệ Thủy, cô nói: "Mai Lệ Thủy, cô lặp lại lần nữa thử xem? Xem tôi có xé nát cái miệng của cô ra không?"
"Tôi nói, cô đã cắm sừng cho chồng mình từ lâu rồi." Mai Lệ Thủy đâu sợ sự đe dọa của Lý Thanh Tịnh, cô ta gằn từng chữ, đả kích Lý Thanh Tịnh.

Làm như vậy khiến cho Mai Lệ Thủy cảm thấy vui vẻ phấn khích khó mà nói thành lời.

Trong lòng cô ta cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng phó tổng giám đốc Dân đã nói, người bên công ty hợp tác đã tới rồi, sao giờ vẫn chưa thấy đâu.


Khiến Mai Lệ Thủy cảm thấy bất ngờ là, chồng của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng lại sầm mặt, chậm rãi đi về phía bên này.

"Lý Thanh Tịnh, thằng chồng vô dụng của cô tới rồi kìa."
Lý Thanh Tịnh quay đầu nhìn lại, quả nhiên cô đã thấy Triệu Hùng đi tới bên cạnh mình.

Triệu Hùng vung một cái tát thật mạnh lên mặt Mai Lệ Thủy, anh ra tay rất mạnh, trên mặt Mai Lệ Thủy hiện rõ bàn tay năm ngón.

Triệu Hùng cũng nhận ra Mai Lệ Thủy, trong hôn lễ của mình, người phụ nữ này đã từng chê cười anh.

Nhưng vì cô ta là bạn học của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng mới nhịn.

Vừa nãy anh cũng nghe thấy Mai Lệ Thủy nhục mạ Lý Thanh Tịnh như thế nào, sao anh có thể bỏ qua cho cô ta được nữa.

"Mai Lệ Thủy, đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không đánh cô.

Dám bắt nạt vợ tôi, cô chán sống rồi?"
"Ơ, bản lĩnh quá nhỉ, tính tình cũng nóng nảy ghê đấy." Mai Lệ Thủy nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Bảo Hoàng bên cạnh: "Quản lý Hoàng, tôi bị đánh thế này mà anh còn ngơ ngác gì hả?"
Bảo Hoàng chợt giật mình hiểu ra, cao giọng gào lên: "Bảo vệ."
Có bốn, năm bảo vệ nhanh chóng chạy về phía bên này.

Lý Thanh Tịnh chỉ lo Triệu Hùng sẽ gặp rắc rối, cô đẩy anh, nói: "Triệu Hùng, chúng ta mau về thôi."
"Đánh tôi rồi mà còn muốn đi à, không dễ như vậy đâu." Mai Lệ Thủy chỉ vào Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, nói với bảo vệ: "Đánh mạnh hai người này cho tôi, để họ mãi mãi không thể bước vào tập đoàn Khải Thời được nửa bước."
Mấy bảo vệ đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nghe Triệu Hùng lớn giọng nói: "Tôi là tài xế của Trần Thiên Trung, tôi xem ai dám ra tay với tôi đấy."
Nhất thời, mấy bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, họ bị khí thế của Triệu Hùng làm cho giật mình.

Để nịnh bợ Mai Lệ Thủy, Bảo Hoàng ra lệnh cho mấy bảo vệ kia: "Tài xế của tổng giám đốc Trung là anh Phong, thằng nhóc này giả vờ đấy, mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, chờ bị đuổi hả?"
Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên.

"Ai nói cậu ấy là giả hả?"
Mọi người nhìn theo giọng nói kia thì thấy Trần Thiên Trung, người phụ trách của tập đoàn Khải Thời ba tỉnh miền Đông Bắc đang bước nhanh sang đây.

Sau khi Trần Thiên Trung và Triệu Hùng nói chuyện điện thoại xong, ông cảm thấy không yên lòng lắm nên cũng đích thân đến đây.


"Tổng giám đốc Trung."
Mai Lệ Thủy, Bảo Hoàng và mấy bảo vệ nhìn thấy Trần Thiên Trung thi như chuột thấy mèo, trở nên quy củ hẳn.

Trần Thiên Trung trừng mấy người kia một chút, lớn giọng nói: "Mấy người mù hả, cô Thanh Tịnh đây là khách quý do tôi mời tới, mấy người lại muốn đuổi cô ấy ra ngoài?"
"Khách quý?"
Mai Lệ Thủy và Bảo Hoàng trố mắt ngoác mồm ra.

Ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng cảm thấy bối rối.

Cô biết mình phải tới tập đoàn Khải Thời bàn chuyện làm ăn, nhưng mà trở thành khách quý khi nào vậy?
Triệu Hùng nháy mắt với Trần Thiên Trung, ý là đừng tiết lộ thân phận của anh ra.

Anh nói với Trần Thiên Trung: "Tổng giám đốc Trung, không phải bác nói đồng ý cho vợ cháu ký hợp đồng với công ty hay sao? Sao người của công ty bác lại không chấp hành mệnh lệnh của bác vậy, còn muốn đuổi bọn cháu ra ngoài.

Cháu là tài xế riêng của bác nhưng cũng muốn nhắc nhở bác là, bác không quản lý nhân viên của mình như vậy chứ?"
"Cậu Hùng, là sai sót của tôi."
Nghe Triệu Hùng và Trần Thiên Trung nói chuyện với nhau xong, mọi người ở đây đều khiếp sợ hoàn toàn.

Trần Thiên Trung là ai chứ? Là đại gia giàu nhất thành phố Hải Phòng này.

Cho dù Triệu Hùng là tài xế riêng của Trần Thiên Trung đi nữa, sao anh ta dám nói chuyện với Trần Thiên Trung ngạo mạn đến như vậy.

Ấy thế mà Trần Thiên Trung lại có vẻ rất biết nghe lời, làm người ta mở mang tầm mắt thật.

Trần Thiên Trung vừa mới dứt lời, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đẹp trai phong độ, mang cà vạt, thở dốc chạy ra.

"Tổng giám đốc Trung, sao ông lại tới đây?" Phó tổng giám giám đốc ty Hồ Dân nói với Trần Thiên Trung.

Trần Thiên Trung nổi trận lôi đình, chỉ vào Hồ Dân rồi mắng: "Hồ Dân, cậu làm gì thế hả? Nhìn cấp dưới của cậu xem, họ đã làm cái gì?".