Trương Lan Phượng, bà chưa uống thuốc à Hoàng Thiên nhìn dáng vẻ cao ngạo của Trương Lan Phượng thì trong lòng cảm thấy khó chịu.

Anh bây giờ đã không muốn nhường nhịn, thuận theo ý một chút nào nữa.

Nhưng mà đang có người thân của Trương Lan Phượng ở đây, dù sao bà ta cũng là mẹ vợ anh không thể không chừa cho bà †a chút mặt mũi nào.

“Ừm, con biết rồi”

Hoàng Thiên đáp một tiếng cho có rồi chuẩn bị lên xe rời đi.

Ngay lúc này, người thanh niên kia lên tiếng, giọng điệu cợt cợt nhả nhả chỉ chỉ vào Hoang Thiên nói: “Ha ha, cô Phượng, đây là ai vậy? Là con của cô sao, anh ấy nghe lời cô thật đó.”

Cái giọng điệu kia mang đầy sự mỉa mai mà ai nghe cũng có thể nhận ra ngay.

Trương Lan Phượng cũng nghe ra, bà ta trợn mắt lườm Hoàng Thiên một cái, có vẻ bà ta cảm thấy quen biết người như Hoàng Thiên rất mất mặt, đi đến đâu cũng bị khinh thường, cười nhạo.

“Được rồi, được rồi, mau đi đi, bọn tôi ở đây đợi.”

Bà ta rất không kiên nhẫn với Hoàng Thiên, phẩy phẩy tay xua anh, ý bảo anh nhanh đi đi.

Đang ở trước mặt người ngoài nên Hoàng Thiên cũng không thèm chấp nhặt với Trương Lan Phượng làm gì, anh bước lên xe đi đón Lâm Ngọc An.

Người thanh niên kia nhìn Hoàng Thiên cưỡi con xe rẻ tiền rời đi thì nở nụ cười khinh bỉ, quay sang nói với Trương Lan Phượng: “Cô Phượng, người đó rốt cuộc là ai vậy?”

Trương Lan Phượng nghe cậu ta hỏi thì mặt mày đỏ lên, bà ta luôn cảm thấy không muốn bất kỳ ai biết Hoàng Thiên có quan hệ gì với gia đình mình cả, quả đúng là một nỗi sỉ nhục.

“Văn Doãn à, cô nói ra cũng không sợ cháu cười, tên cậu ta Hoàng Thiên, là con rể của cô.” Trương Lan Phượng nói.

Phạm Văn Doãn nghe vậy thì nhìn thẳng mặt Trương Lan Phượng cười rồi nói: “Cô Phượng, cháu cũng nghe cha nói rằng nhà gì vừa rước thêm cậu con rể về nhà, thật đúng vậy sao?”

Thấy Phạm Văn Doãn biết rõ còn cố tình hỏi chuyện này, Trương Lan Phượng càng cảm thấy mất mặt.

“Đúng vậy, Hoàng Thiên đang ở rể ở nhà cô.” Trương Lan Phượng xấu hổ nhưng vân nói.

“Ha ha, từ trước tới giờ cháu chỉ nghe mỗi chuyện rước con dâu vào nhà chứ rước con rể đúng là lần đầu mới nghe đấy, hôm nay đúng là biết thêm được nhiều thứ hay ho ghê.

Phạm Văn Doãn cười ha hả, giọng chứa đầy sự khinh bỉ, mỉa mai.

Trương Lan Phượng cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, bà ta thấy rước tên con rể này về đúng là tự làm mất mặt mình.

Người trung niên kia chính là cha của Phạm Văn Doãn, Phạm Văn Hồng, ông ta là bạn học thời cấp ba của của Trương Lan Phượng. Nói gì chứ, năm đó bà ta chính là hoa khôi của cả trường mà Phạm Văn Hồng chính là một trong những người mê bà ta như điếu đổ.

Hôm nay, Phạm Văn Hồng mang con trai ông ta đến Bắc Ninh để khảo sát thị trường nên hẹn Trương Lan Phượng ra gặp mặt, coi như là bạn cũ gặp mặt.

Bạn học cũ gặp mặt mà người đó lại từng là người theo đuổi bà ta suốt nhiều năm nên lòng hư vinh của bà ta rất thỏa mãn.

Nhưng thật không ngờ vừa gặp mặt không được bao lâu thì Hoàng Thiên bị con ông ta cười nhạo, trong lòng bà ta cảm thấy rất phiền.

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Trương Lan Phượng thì Phạm Văn Hồng mỉm cười nói: “Lan Phượng, con gái của cậu chắc hẳn rất đẹp, sao lại chọn chồng kiểu này?”



Những lời này càng như vết dằm găm vào tim bà ta.

Bà ta hận người chồng đã mất của chính mình, năm đó đầu óc của ông ta bị nhúng nước sao? Tự dưng nhận cái tên Hoàng Thiên trời ơi đất hỡi về làm con rể chứ?

“Phạm Văn Hồng, anh đừng nhắc tới nỗi đau của tôi nữa được không, ha ha, tất cả là do số mệnh trêu người, ai biết được tương lai đâu, haiz~, nếu như con trai của anh là con rể tôi có phải tốt không cơ chứ?”

Trương Lan Phượng nói xong thì quay sang nhìn Phạm Văn Doãn vẫn đang đứng cạnh đó, chẳng hiểu sao càng xem cậu ta bà càng thấy vừa mắt.

Vừa mắt cũng không hẳn là cậu ta mà là cả gia nghiệp của cậu ta nữa. Nhà họ Phạm rất có tiền, mấy năm nay Phạm Văn Hồng rất ăn nên làm ra, thế nên có thể gọi Phạm Văn Doãn là con ông cháu cha, bộ dáng mày râu nhẫn nhụi, áo quần bảnh bao này cũng khiến cậu ta trông rất ra dáng mà Trương Lan Phượng rất ưng ý mấy cậu trai kiểu này.

Mà Phạm Văn Doãn đứng cạnh đó cũng rất thích chí, cảm thấy mình rất hơn người.

Mà sau lời nói của hai người này cậu ta cũng cảm thấy rất tò mò, không biết con gái của Trương Lan Phượng dài ngắn ra sao, dung mạo thế nào. Nếu rất xinh đẹp thì cậu †a sẽ không ngại đập nhà mà cướp “hoa”.

“Ha ha, đây là cậu nói đấy nhớ, tôi cũng cảm thấy ý tưởng này rất được đó. Lan Phượng à, cậu nghĩ mà xem, năm đó chuyện của hai chúng ta không thể đi được xa, bây giờ để con cái của chúng ta đi nốt quãng đường đó, coi như là bù đắp chút nuối tiếc tuổi trẻ của tôi, như vậy có phải hay không?”

Phạm Văn Hồng cười to, nói đùa với Trương Lan Phượng như vậy.

Nhưng trong lòng Trương Lan Phượng lại không coi những lời đó là đùa giỡn, Bà ta bắt đầu nghiêm túc đánh giá Phạm Văn Doãn, cảm thấy cậu thanh niên này rất được.

Tên Phạm Văn Doãn này còn mặt dày hơn, nói toẹt ra rằng: “Cha, nếu cha muốn bù đắp nuối tiếc thì con sẵn sàng giúp đỡ, con sẽ sang ngay nhà cô Phượng làm con rể”

Phạm Văn Hồng không biết thằng con trai của mình đang nói thật hay nói đùa, nói: “Thôi thôi, con gái của Lan Phượng cũng đã kết hôn rồi, anh còn ăn nói linh tỉnh cái gì?”

“Hà hà, người ta bây giờ kết hôn với nhau nhiều lắm cha ạ, không hợp nhau rồi ly hôn cũng nhiều, không còn cổ hủ như hồi xưa đâu. Con nhìn cái tên Hoàng Thiên kia chẳng có gì tốt cả, nào xứng làm con rể của cô Phượng chứ”

Phạm Văn Doãn vừa lắc đầu vừa cười nói.

Phạm Văn Hồng nghe vậy thì hai mắt cũng sáng lên. Chuyện cưới hỏi của thằng con này làm ông đau đầu lâu lắm rồi, bởi vì thằng này suốt ngày ra đường ăn chơi, đàn bà bên nó cũng nhiều vô số kể, nhưng không có ai làm nó vừa mắt cả nên vẫn chưa có đối tượng nào để bàn chuyện cưới xin nghiêm túc cả, vẫn cứ bỏ ngỏ ở đó.

Nếu Văn Doãn vừa ý con gái của Trương Lan Phượng thì là chuyện đáng mừng rồi.

Phạm Văn Hồng cũng không biết xấu hổ nghĩ những thứ này. Ông ta liếc nhìn Trương Lan Phường mà cười đầy ý nhị, rồi im lặng không nói.

Trương Lan Phượng rất biết nhìn mặt đoán ý, bà ta nhìn nhìn thấy vẻ mặt của Phạm Văn Hồng như vậy, lại nhìn sang Phạm Văn Doãn thì lập tức cảm thấy chuyện này không còn là nói đùa nữa rồi!

Bây giờ Trịnh Hiếu Phong đã bay sang châu Phi công tác rồi, Trương Lan Phượng cũng không biết tại sao nhưng mà cậu Phong chắc hẳn không phải là đi chơi.

Mà con rể lý tưởng nhất mà bà ta muốn là cậu ấm nhà họ Hoàng ở thủ đô lại chưa thấy mặt đâu. Bà ta đã hết hy vọng vào “con rể lý tưởng” rồi.

Nhưng mà bây giờ, Phạm Văn Doãn cũng là con cái nhà giàu lại xuất hiện làm cho ngọn lửa hy vọng của bà ta tro tàn lại cháy.

“Ha ha, Lan Phượng, có phải cậu rất không hài lòng với cậu con rể hiện tại phải không?”

Phạm Văn Hồng là người rất khôn khéo, gian xảo, ông ta hơi liếc mắt đã nhận ra không hài lòng với Hoàng Thiên thậm chí là chán ghét.

Trương Lan Phượng thở dài một cái rồi đáp lại ông ta: “Dù sao cũng từng là bạn học, tôi nói ra cũng không sợ anh cười. Nói thật, mối hôn sự này của con gái, tôi từ đầu đến giờ vẫn phản đối, cái tên con rể đến ăn nhờ ở đậu kia khiến tôi rất chướng mắt.”

“Đừng tức giận, đừng giận, ha ha, mọi chuyện đã như vậy rồi tôi cũng không để ý, tôi hiểu mà. Thế này đi Lan Phượng, lát nữa con gái của cậu cũng đến đây thì tiện thể cho hai đứa nhỏ làm quen luôn, cùng là người trẻ với nhau chắc có nhiều chuyện để nói, nếu hai đứa đều vừa ý thì chúng ta thành thông gia rồi, như thế chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?”



Phạm Văn Hồng cười tủm tỉm nói.

Trương Lan Phượng càng nghe càng thấy có lý, bà ta vẫn luôn muốn tống cổ Hoàng Thiên ra khỏi nhà từ lâu rồi. Lại tự nhiên nhặt được con rùa vàng nữa thì làm sao bà ta có thể bỏ qua cơ hội để được sống những ngày trong nhung lụa được chứ.

“Được, cứ như vậy đi. Lát nữa khi con gái tôi đến thì tôi sẽ nghĩ cách đuổi tên Hoàng Thiên đi chỗ khác rồi để cho Văn Doãn với con gái tôi ở riêng cho chúng làm quen, trò chuyện với nhau.”

Trương Lan Phượng vừa gật đầu vừa nói.

Phạm Văn Hồng cũng vui vẻ gật đầu, ông ta cười rất đắc chí/ Trong lòng Phạm Văn Doãn cũng rất phấn khích, thằng này đang suy nghĩ xem dung mạo con gái Trương Lan Phượng thế nào, hẳn là rất xinh đẹp, bởi vì trước đây cậu †a từng nghe Phạm Văn Hồng nói Trương Lan Phượng từng là hoa khôi của trường thì chắc con gái bà ta sẽ không xâu đi đằng nào được.

Quan trọng nhất là thằng này có sở thích đập chậu cướp hoa, cướp vợ của người khác.

Hắn cảm thấy là vậy thì mình rất hơn người, lại rất kϊƈɦ thích nữa.

Thế nên dù Lâm Ngọc An không có dung mạo xuất chúng đi chăng nữa thì Phạm Văn Doãn cũng sẽ không nhìn được mà cướp đi.

Hơn nữa, tên này cảm thấy Hoàng Thiên là kẻ nghèo rớt mồng tơi, nếu cướp đi vợ của kẻ như thế thì đã sao? Hoàng Thiên có thể làm gìà?

Ba người đứng cùng nhau, mỗi người lại mang mục đích riêng, mà có vẻ họ đều nghĩ mình đạt được mục đích rồi nên rất vui vẻ trò chuyện cùng nhau, đợi Lâm Ngọc An tới.

Hoàng Thiên không hề hay biết có ba kẻ đang âm mưu nhơ bẩn nhằm phá hoại gia đình anh, anh thậm chí còn chẳng biết quan hệ giữa hai cha con kia với Trương Lan Phượng là gì nữa, đoán chừng chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Hoàng Thiên lái xe đến công ty của Lâm Ngọc An rồi đón cô về, “Hoàng Thiên, mẹ gọi em về nhà gấp thế làm gì?”

Lâm Ngọc An ngồi trêи xe, quay sang hỏi Hoàng Thiên một cách khó hiểu.

Hoàng Thiên cũng nào có biết Trương Lan Phượng muốn cái gì đâu, chỉ trả lời Lâm Ngọc An rằng: “Anh cũng không biết, hình như gặp một người bạn của bà ấy.”

Rất nhanh, Hoàng Thiên chở Lâm Ngọc An đến điểm hẹn.

Trương Lan Phượng nhìn thấy Lâm Ngọc An tới thì trong lòng vui mừng khôn xiết.

Mấy năm nay, con gái vẫn chưa từng ngủ chung giường với Hoàng Thiên, điểm này bà ta chắc chắn nên cũng không ngại bên nhà họ Phạm bắt bẻ.

Cũng vì thế mà bà ta cảm thấy tình cảm giữa Lâm Ngọc An với Hoàng Thiên cũng chẳng có mấy, nên chỉ cần có người con trai nhà mặt phố, bố làm to, lại còn đẹp trai ngời ngời nữa ngỏ lời thì Lâm Ngọc An chắc chắn sẽ đá tên Hoàng Thiên đi thôi.

Mà bây giờ, Phạm Văn Doãn chính là người đó, có tiền, có mặt, nên bà ta đoán chừng việc hôm nay êm đẹp rồi.

“Ngọc An, mau đến đây, mẹ giới thiệu cho con người bạn của mẹ với con trai chú ấy. Đây là Phạm Văn Hồng, là bạn học thời cấp ba của mẹ, còn đây là Phạm Văn Doãn, quý tử nhà họ Phạm.”

Trương Lan Phượng không đợi được mà kéo Lâm Ngọc An tới để giới thiệu hai cha con họ Phạm. Có vẻ bà ta rất nóng lòng muốn bán con gái.

Mà bà ta còn gọi Phạm Văn Doãn là “quý từ nhà họ Phạm, đây như là giới thiệu luôn gia thế nhà họ Phạm lớn như thế nào vậy.

Ôi thần linh ơi!

Hoàng Thiên có bộ não rất thông minh đấy, vừa nghe được giọng điệu của Phạm Lan Phượng thì biết ngay mà ta muốn làm gì.

Xem ra, bà mẹ vợ này lại quên uống thuốc rồi. Rốt cuộc bệnh gì để người ta cứ thấy trai trẻ có tiền là sấn đến làm mối vậy?