Kỹ năng lái xe của Hoàng Thiên không cần phải nói, so với một chiếc Sedan BYD, cảm giác như bị anh chạy đua mà bỏ xa nó lại phía sau.

Chưa đến mười phút, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đã đến cổng, bị hai người thanh niên mặc đồ vest cản lại.

“Chào quý cô, quý ngài, vui lòng cho xem thẻ thành viên!”

Một thanh niên cảnh giác nhìn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, lạnh lùng nói.

“Không có thẻ thành viên gì cả, tôi đến tìm Nguyên Thứ.”

Hoàng Thiên bình tĩnh nói với thanh niên mang đồ tây trang.

Thanh niên không ngừng đánh giá, quan sát Hoàng Thiên một phen, sau đó dùng bộ đàm liên lạc với người ở bên trong.

“Cho bọn họ vào!” Bộ đàm lại vang lên tiếng của Nguyên Thứ.

“Các người có thể vào trong, Ngài Thứ đang ở tầng hai!” Thanh niên lớn tiếng nói.

Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An vào trong, băng qua tầng một, đi thẳng đến tâng hai.

Lúc này, tại một căn phòng nhỏ ở lầu hai, Trương Lan Phượng bị hù cho vỡ mật.

Năm sáu tên giang hồ đang vây lấy bà, Nguyên Thứ hung ác đứng trước mặt bà, dường như đang muốn hành hung bà bất cứ lúc nào!

Mà Phạm Văn Hồng cũng không lên tiếng, bộ dạng làm ra vẻ như đang rất sợ hãi.

“Ngài Thứ, lát nữa nếu như con gái bà ấy mang tiền đến, ngài thả bà ấy ra, được không?”

Phạm Văn Hồng sợ sệt nói với Nguyên Thứ.

Nguyên Thứ trừng mắt, quát lên với Phạm Văn Hồng: “Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng sao? Bà ta chơi ăn gian là chuyện của bà ta, không liên quan đến ông! Nếu như ông cũng muốn xen vào chuyện của người khác thì mang tay ra đây chặt luôn đi!”

“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì?”

Phạm Văn Hồng giả bộ tức giận nói.

Trong lòng Trương Lan Phượng không có cơ sở để nghi ngờ Phạm Văn Hồng, lúc nãy bà còn không tin tưởng Phạm Văn Hồng, có phải hay không ông ta ta đang cố ý cấu kết với Nguyên Thứ hãm hại bà, nhưng nhìn thấy Nguyên Thứ hung dữ với Phạm Văn Hồng như vậy, cô cũng không còn nghỉ ngờ nhiều nữa.

Ngay lúc này, đàn em của Nguyên Thứ đẩy cửa bước vào: “Ngài Thứ, con gái và con rể của bà ta đến rồi.”

Nói xong, vẫy tay với Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, ý bảo bọn họ vào trong.

Trong lòng Lâm Ngọc An rất căng thẳng, cô biết những người có thể làm ra loại chuyện là những người lòng dạ độc ác, Trương Lan Phượng lọt tay bọn họ, quá nguy hiểm.

Hơn nữa bây giờ chỉ có cô và Hoàng Thiên, đến địa bàn của người ta, thật sự không thể biết được sống chết thế nào.

Từ lúc Lâm Ngọc An đẩy cửa bước vào, Nguyên Thứ không ngừng quan sát cô.

Nguyên Thứ rất tò mò, rốt cuộc người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như thế nào, mà có thể khiến cho ông chủ và con của ông chủ để ý đến như vậy, vì một người con gái mà hao tâm tổn sức đến thế sao?

Không sai, Phạm Văn Hồng chính là ông chủ của Nguyên Thứ, tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do Phạm Văn Hồng bày mưu tính kế cho Nguyên Thứ làm.

Mà con cáo già Phạm Văn Hồng này, còn giả bộ như không quen biết Nguyên Thứ, thật ra là đang diễn trò trước mặt Trương Lan Phượng.

Sau khi Nguyên Thứ nhìn thấy Lâm Ngọc An, cuối cùng anh ta không còn nghỉ ngờ gì nữa, nghĩ thầm hèn gì bị Phạm Văn Doãn nhìn trúng, cô gái này thật sự rất xinh đẹp!

“Ngọc An, Hoàng Thiên, mau đến cứu mẹt”

Trương Lan Phượng gân cổ hét lên, cuối cùng bà ta cũng nhìn thấy phao cứu sinh của minh rồi.

Lâm Ngọc An nhìn thấy Trương Lan Phượng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, lúc này mới lên tiếng: “Mẹ yên tâm, Hoàng Thiên nhất định sẽ cứu mẹ ra khỏi đây.”

Trương Lan Phượng cũng không dám coi thường Hoàng Thiên nữa, rốt cuộc bà cũng cảm thấy, Hoàng Thiên thật sự có bản lĩnh, còn quen biết được Lã Việt là ông trùm xã hội đen.



“Được, được! Hoàng Thiên, mau cứu mẹ ra khỏi đây đi!”

Trương Lan Phượng mạnh mẽ gật đầu, hét lên về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy Trương Lan Phượng, sao lại phiên đến người khác như vậy!

Nhìn thấy bộ dạng hoang mang, sợ hãi lúc này của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy rất buồn cười.

Bây giờ biết sợ rồi sao? Bây giờ biết tôi là con rể của bà rồi sao?

Nếu như không xem Ngọc An là một phần máu thịt của bà, bà cho rằng tôi sẽ cứu bà sao?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hoàng Thiên lại không để ý đến Trương Lan Phượng, lúc này nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Nguyên Thứ, Hoàng Thiên mới thản nhiên nói: “Cậu là Nguyên Thứ sao? Nói đi, làm thế nào mới thả mẹ vợ tôi ra?”

Phạm Văn Hồng đã bàn giao rõ ràng với Nguyên Thứ từ sớm, đương nhiên Nguyên Thứ biết mình muốn làm cái gì.

Nhìn thấy Hoàng Thiên, Nguyên Thứ lạnh lùng cười, nói: ‘Rất đơn giản, đưa sáu tỷ ba trăm triệu, sẽ thả người.”

Hoàng Thiên biết sẽ không dễ dàng như thế, nhìn một cái là có thể biết tên Nguyên Thứ lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn này, ngoài việc đưa sáu tỷ ba trăm triệu ra anh ta sẽ đưa ra thêm yêu cầu khác, nói tóm lại sẽ không thả người đơn giản như vậy.

“Được, trong thẻ tôi có tiền, ở đây có quẹt thẻ không?”

Hoàng Thiên lấy tấm thẻ ra đưa đến †rước mặt Nguyên Thứ.

Nguyên Thứ nhìn qua tấm thẻ, đột nhiên cười lên một trang ha hả: “Thật ngại quá, chúng tôi sợ nhất là việc ghi chép lưu giữ giao dịch của ngân hàng khi làm việc, cho nên tất cả đều nhận tiền mặt.”

“Vậy thì thả người trước đi, anh có thể sai người đến ngân hàng cùng tôi, rút tiền đưa cho anh.” Hoàng Thiên nói.

“Mẹ kiếp, cậu nghĩ tôi là thằng ngu sao?

Đến ngân hàng cậu lại gọi báo cảnh sát thì làm sao?”

Nguyên Thứ trừng mắt, quát vào mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Nguyên Thứ nói: ‘Vậy anh muốn thế nào?”

Đôi mắt hí của Nguyên Thứ nheo lại nhìn chằm chăm vào người Lâm Ngọc An, cười nói một cách bỉ ổi: “Thế này đi, để vợ của cậu lại, mẹ vợ của cậu có thể thả đi, rút tiền xong đến chuộc lại vợ.”

Hoàng Thiên nghe xong không nhịn được mà bốc hỏa muốn đánh người, có vợ đẹp thật mệt, gây thương nhớ cho nhiều người quá.

Nhìn Phạm Văn Hồng đang đứng bên cạnh, vẻ mặt Hoàng Thiên trầm lại, nói với Phạm Văn Hồng: “Ông bị cái gì vậy? Sao lại dẫn Trương Lan Phượng đến đây, gây ra chuyện rồi còn làm cái bộ dáng đáng thương đó nữa?”

Phạm Văn Hồng nghe xong cắn răng, trong lòng không biết đã mắng chết biết bao nhiêu đời nhà họ Hoàng rồi, dám nói với ông đây những lời như vậy?

Tuy nhiên Phạm Văn Hồng lại không tức giận, đứng đó một chữ cũng không nói, trong lòng đã tính toán kỹ, lát nữa không thể không dạy đời lại Hoàng Thiên.

“Ông đây không có thời gian ngồi đây nghe cậu lải nhải! Để vợ cậu ở lại đây, cậu mang mẹ vợ phắn đi!”

Nguyên Thứ rất hung hăng quát vào mặt Hoàng Thiên, sau đó nháy mắt ra hiệu với đàn em.

Năm tên côn đồ hung dữ đồng loạt xông lên, bắt lấy Lâm Ngọc An.

Hoàng Thiên nhấc chân đá một cước, đá văng ngay tên đàn em xông lên trước.

Bốn tên còn lại sửng sốt, thầm nghĩ thân thủ của vị này không tồi, nhanh nhẹn, gọn gàng.

“Fuck! Cậu dám ra tay sao, đưa vợ cậu ta vào phòng, tao muốn xử lý cho tốt vợ cậu ta!”

Nguyên Thứ hét lên.

Lâm Ngọc An nghe những lời này, thật sự sốt ruột muốn thổ huyết, nôn ra máu.

Hoàng Thiên lấy ít địch nhiều, làm sao có thể là đối thủ của người ta được chứ?

Hơn nữa cái người gọi là Nguyên Thứ này, còn muốn làm bậy với cô, làm sao có thể không lo được chứ!



Ngay lúc Lâm Ngọc An đang hoảng hốt lo sợ thì cửa của căn phòng nhỏ bị một cước đá văng.

Sau đó, một thanh niên ăn mặc lộng lẫy từ bên ngoài bước vào.

“Để tôi ra tay! Ai dám thử đụng vào em Lâm Ngọc An xem, tôi liều mạng với kẻ đó!”

Thanh niên bước vào trong lớn tiếng hét lên, còn rất khí thế.

Lập tức, năm đàn em của Nguyên Thứ đều đứng yên tại chỗ, không ai dám đụng tay đến Lâm Ngọc An.

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nhìn thấy thanh niên này, cực kỳ bất ngờ.

Anh thanh niên này không ai khác, đó chính là Phạm Văn Doãn!

Tên nhóc này đang nằm ở bệnh viện mà, sao lại chạy đến đây?

Trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy buồn bực.

Lâm Ngọc An nhìn thấy Phạm Văn Doãn khí thế như vậy, hơn nữa những gì anh ta nói ra, rõ ràng là đặc biệt đến giúp đỡ.

Cho nên trong lòng Lâm Ngọc An cực kỳ cảm kϊƈɦ Phạm Văn Doãn, có ấn tượng rất tốt với anh ta.

“Văn Doãn, sao con lại chạy đến đây, mau đi đi!”

Phạm Văn Hồng còn đang giả vờ rất ngạc nhiên, lớn tiếng nói với Phạm Văn Doãn.

Dáng vẻ Phạm Văn Doãn rất kiên quyết, nói với Phạm Văn Hồng: “Ba đừng nói nữa!

Có con ở đây, con sẽ không để bất kỳ ai dễ dàng làm hại Ngọc An đâu!”

“Ầy, đứa nhỏ ngốc này, thật sự là quá sỉ tình rồi.”

“Không sai! Con thật sự đã si tình rồi! Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Ngọc An, con đã biết đây là mạng sống của con, không thể sống thiếu cô ấy…”

Tên nhóc Phạm Văn Doãn chơi lớn thật, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Ngọc An.

Nhưng lại khiến cô nổi da gà, thật sự cô nằm mơ cũng không ngờ đến, Phạm Văn Doãn lại nói ra những lời này.

Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến bi thương đến như thế này sao?

Lâm Ngọc An chẳng những không bị cảm động, mà lại cảm thấy Phạm Văn Doãn có vấn đề.

Hoàng Thiên đứng ở bên cạnh, đã sớm hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra.

Hoàng Thiên đã đoán được tám chín phần, chuẩn bị không chu đáo, những chuyện rối bời trước mắt, đều là do tên nhóc nhà họ Phạm bày ra, Nguyên Thứ có lẽ là diễn viên do cha con nhà họ Phạm mời về.

Thật đúng là như Hoàng Thiên đã đoán, quả thực mọi chuyện xảy ra y chang như vậy.

“Ha ha. Được. Cậu muốn đưa người đẹp thoát khỏi đây đúng không? Vậy thì ông đây phải giết chết cậu trước!”

Nguyên Thứ cười một tràng ha ha, giơ nắm đấm xông lên, đấm một cú thật mạnh vào bụng Phạm Văn Doãn.

Vì để diễn thật một chút, Nguyên Thứ đã đánh thật, khiến Phạm Văn Doãn hét thảm lên một tiếng, lập tức ôm bụng gập người lại.

“Ngọc An mau chạy đi, ở đây có anh đối phó rồi!”

Phạm Văn Doãn quay đầu lại hét lớn với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An sợ ngây người, cô cảm thấy Phạm Văn Doãn thật sự quá si tình, đã bị đánh nặng như vậy, còn không quên bảo cô chạy nhanh đi… “Mất cảm giác rồi à! Được, để ông Nguyên Thứ đây hoàn thành tâm nguyện cho cậu!”

Nguyên Thứ hùng hùng hổ hổ, vừa mắng vừa xông vào đá Phạm Văn Doãn một cú, khiến anh ta kêu lên như chó sắp chết, ngã xuống đất.

Hoàng Thiên đứng bên cạnh, khẽ cười, vui vẻ xem kịch hay, tốt nhất cứ để Phạm Văn Doãn diễn thêm một lúc, dù sao cũng chờ Tiêu Tấn đến đây mà, ngồi chơi xơi nước xem kịch hay cũng được.