Hoàng Thiên cũng nghi ngờ không thôi, nhìn thấy Trương Lan Phượng sợ đến như vậy, anh cũng biết đây không phải việc nhỏ.

Trương Lan Phượng thở hồng hộc, sau khi ổn định lại hơi thở mới nói với Lâm Ngọc An: “To chuyện rồi. Hoàng Thiên đã gây ra đại họa!”

“Hả?”

Lâm Ngọc An sợ ngây người, thấy Trương Lan Phượng nghiêm túc như vậy, thật sự sợ hãi thay Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vẫn im lặng không nói. Anh chưa bao giờ sợ hãi chuyện gì, nói chỉ là đại họa? Cho dù trời sập thì có sao? Cái thân này vẫn chống đỡ được.

“Hoàng Thiên, cậu còn không mau chạy đi?”

Trương Lan Phượng nhìn Hoàng Thiên vân không có phản ứng gì, gấp đến mức nhảy lên chất vấn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên ngơ ngác. Chạy cái gì?

“Tại sao tôi lại phải chạy?”

Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Trương Lan Phượng, hỏi.

“Được rồi, được rồi, cậu có chạy hay không thì mặc kệ cậu! Có điều tôi cảnh cáo cậu, cậu có chết cũng đừng liên lụy đến con gái tôi!”

Trương Lan Phượng không kiên nhẫn được nữa, chỉ vào Hoàng Thiên mà quát.

Hoàng Thiên không hiểu chuyện gì. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

Lâm Ngọc An cũng không biết Trương Lan Phượng đang nói đến chuyện nào, đứng bên cạnh Hoàng Thiên mà mặt đầy vẻ khó hiểu.

“Mẹ, mẹ đừng vội, mẹ hãy nói rõ ràng mọi chuyện đi. Mẹ cứ nói không đầu không đuôi như thế, ai có thể hiểu được chứ?”

Lâm Ngọc ‘An vội la lên.

“Được, được, mẹ nói ngắn gọn. Hai đứa biết anh của Phạm Văn Doãn là ai không?”

Bộ dáng Trương Lan Phượng vô cùng e ngại, trừng mắt hỏi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.

“Sao bọn con biết được?”

Lâm Ngọc An thở dài nói.

“Mẹ nói cho hai đứa biết, anh của Phạm Văn Doãn là Phạm Văn Hùng, nhân vật có tiếng tăm nhất Bắc Giang! Hoàng Thiên khiến Phạm Văn Doãn và Phạm Văn Hồng thành ra như vậy, Phạm Văn Hùng có thể không trả thù sao?”

Trương Lan Phượng tức giận nói, liếc mắt nhìn Hoàng Thiên, nói tiếp: “Đều là chuyện do cậu gây ra! Lần này lớn chuyện rồi đấy, để tôi xem cậu giải quyết thế nào?”

Lâm Ngọc An nghe hiểu được đại khái câu chuyện. Nhưng Trương Lan Phượng gấp gáp quá, nói năng bừa bãi, Lâm Ngọc An vẫn không hiểu rõ.

“Ha ha, sao bà biết những chuyện này?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nhìn Trương Lan Phượng hỏi.

Anh đã dự liệu được chuyện này, ngày hôm nay Trương Lan Phượng nhất định đã đi gặp Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn.

Nếu không, bà ta sẽ không thể biết nhiều thứ như vậy.

Trương Lan Phượng hơi xấu hổ, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên: “Tôi biết kiểu gì không đấn lượt cậu quan tâm! Hiện tại cậu chỉ có một con đường để đi, đó là chạy trốn, đừng liên lụy đến Ngọc An là được rồi!”

“Mẹ, dù có chuyện gì, con cũng ở cùng Hoàng Thiên.”

Lâm Ngọc An nói với Trương Lan Phượng, giọng điệu rất kiên định.

Trương Lan Phượng sợ nhất cái này.

Hiện tại, bà ta đã bị Phạm Văn Hùng dọa sợ vỡ mật, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Hoàng Thiên.

Trong suy nghĩ của bà ta, chỉ cần Hoàng Thiên rời đi thì đã là chuyện tốt rồi. Bà ta mới có thể tác thành cho Lâm Ngọc An và Phạm Văn Doãn.



Nhưng bây giờ thấy Lâm Ngọc An bất chấp mạng sống ở cạnh Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng liền tức giận vô cùng.

“Ngọc An, mẹ không đùa với con đâu.

Con biết Phạm Văn Hùng làm gì ở Bắc Giang không? Anh ta mở sòng bạc đó! Thế lực rất lớn, nếu muốn đè bẹp Hoàng Thiên cũng chỉ cần một câu nói thôi!”

Trương Lan Phượng nghiêm túc cảnh cáo Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An nghe xong, không khỏi lo lắng thay cho Hoàng Thiên.

Người có thể mở sòng bạc ở nơi hỗn loạn như Bắc Giang, chắc chắn là một nhân vật có quyền lực khủng khϊế͙p͙.

Nếu Phạm Văn Hùng thật sự để ý đến Hoàng Thiên, vậy thì Hoàng Thiên đen đủi rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc An khẽ cắn môi, nói với Trương Lan Phượng: “Mẹ đừng nói nữa, Hoàng Thiên gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Là vợ của anh ấy, lẽ ra còn phải ở cạnh anh ấy chứ”

“Thôi rồi, con bé này, sao lại cứng đầu thế chứ? Mẹ nuôi con lớn đến giờ dễ lắm sao? Con lại vì Hoàng Thiên mà đến mạng sống cũng không cần sao?”

Trương Lan Phượng giậm chân, vỗ ngực nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An không nghe nổi nữa. Cô biết, Trương Lan Phượng không thể nào hiểu nổi tình cảm của cô đối với Hoàng Thiên lúc này.

“Trương Lan Phượng, bà đã nói xong chưa? Đi về nhà đi.”

Hoàng Thiên xua tay đuổi Trương Lan Phượng đi, không muốn tiếp tục nghe bà ta lải nhải.

Trương Lan Phượng nghe xong lập tức trừng mắt, quát mắng Hoàng Thiên: “Cái gì?

Cậu còn đuổi tôi đi? Cậu lén đưa Ngọc An đến đây, lỡ như phú bà bao nuôi cậu quay lại làm tổn thương Ngọc An thì cậu tính sao?”

“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó? Sao Hoàng Thiên lại được bao nuôi chứ? Còn có phù bà nào nữa?”

Lâm Ngọc An không thể chịu được việc Trương Lan Phượng cứ nói nhăng nói cuội, lớn tiếng với bà ta.

“Đứa bé ngốc này, mẹ đã nghe ngóng được rồi! Chủ nhân của căn biệt thự này là một bà chủ. Nếu không phải Hoàng Thiên được bà ta bao nuôi thì còn có thể là gì nữa?”

Trương Lan Phượng tức giận nói.

“Bà chủ kia chính là mẹ của Hoàng Thiên!”

Lâm Ngọc An nói.

Trương Lan Phượng nghe xong liền vô cùng sửng sốt, nhưng lập tức bĩu môi.

“Ha ha, con có nói chuyện này cho trẻ con thì chúng nó cũng không tin đâu! Ngọc An, con thông minh lắm mà, sao lại bị Hoàng Thiên lừa thành ra như vậy chứ?”

Trương Lan Phượng ha ha cười.

“Không thể nào nói chuyện được với mẹ mà.

Lâm Ngọc An lắc đầu, thở dài.

“Cậu thật không biết xấu hổ, còn gọi phú bà bao nuôi mình là mẹt! Vậy tôi chắc là mẹ nuôi của cậu luôn hả?”

Trương Lan Phượng chỉ vào mặt Hoàng Thiên, nói với vẻ châm chọc.

Hoàng Thiên nghe vậy liền nhíu mày.

Anh đã quá mệt với việc Trương Lan Phượng cứ luôn vu khống cho anh, anh tóm lấy cánh tay Trương Lan Phượng: “Đi theo tôi!”

“Cậu…cậu muốn làm gì?”

Trương Lan Phượng hoảng hốt. Hiện tại bà sợ nhất là Hoàng Thiên đánh bà, thấy Hoàng Thiên dắt tay bà, bà biết chắc là Hoàng Thiên định đánh bà thật rồi.

“Hoàng Thiên, anh bình tĩnh đi. Không được đánh mẹ!”

Lâm Ngọc An vội vàng khuyên Hoàng Thiên.



“Em yên tâm, Ngọc An. Anh sẽ không đánh bà ta, anh sẽ giúp cho bà ta hiểu rõ.”

Hoàng Thiên lớn tiếng nói, dắt Trương Lan Phượng đi đến văn phòng của khu nhà.

Trương Lan Phượng vừa lo lắng vừa đề phòng không thôi. Mồm mép bà ta lợi hại như vậy, chứ nếu Hoàng Thiên thực sự làm gì bà ta vẫn rất sợ hãi.

Bị Hoàng Thiên lôi đến văn phòng khu nhà, Hoàng Thiên nói với nhân viên: “Cô nói cho bà ta biết, chủ của căn biệt thự này là ai?

Có quan hệ gì với tôi?”

Nhân viên là một cô gái chừng hai mươi tuổi, vừa thấy Hoàng Thiên đi vào liền ngay lập tức nhận ra anh.

Đương nhiên là cô nhớ rất rõ chủ nhân của căn biệt thự cao cấp nhất ở đây.

Cô gái nói hết lai lịch của căn biệt thự này cho Trương Lan Phượng nghe, cuối cùng nói: “Nữ chủ nhân của căn biệt thự này đã qua đời nhiều năm. Bà ấy đã lập ra một di chúc, nhường lại căn biệt thự này cho con trai ruột của bà ấy là anh Hoàng Thiên đây.

Hiện tại chủ nhân của căn biệt thự này chính là anh Hoàng Thiên.”

Trương Lan Phượng hoàn toàn choáng váng, đứng ở chỗ đó há hốc mồm, không nói nên lời.

Căn biệt thự này thực sự là của mẹ Hoàng Thiên sao? Hơn nữa còn để lại cho Hoàng Thiên?

Trương Lan Phượng trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù trước đó còn hiểu lầm Hoàng Thiên, cảm giác rất mất mặt nhưng hiện tại bà ta lại cảm thấy hưng phấn nhiều hơn.

“Căn biệt thự này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”

Con mắt Trương Lan Phượng lúc này tỏa sáng như hai cái đèn pha, nhìn chằm chằm cô gái kia hỏi.

Cô gái nhận lệnh của Hoàng Thiên là giải thích rõ ràng cho Trương Lan Phượng hiểu, cho nên hiện tại cũng không giấu diếm, nói với bà ta: “Giá thị trường ít nhất cũng phải mấy trăm tỉ, nhưng nếu bán đấu giá, với vị trí tốt như vậy, cộng thêm trang thiết bị xa hoa thì có khả năng lên đến 6.300 tỷ”

“Trời đất ơi… Đầu óc của Trương Lan Phượng ong ong không ngớt, hai chân mềm nhữn suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Tài sản của Hoàng Thiên thực sự lên đến mấy trăm tỷ sao?

Vậy thằng nhóc này có còn là tên nhóc nghèo kiết xác nữa không?

Trương Lan Phượng giống như đang chìm vào trong một cơn ác mộng, bà nghĩ nát óc cũng không hiểu rõ. Nếu Hoàng Thiên giàu có như vậy, tại sao lại phải giả vờ nghèo đói suốt bao nhiêu năm chứ? Chẳng lẽ là thích bị ngược đãi sao?

“Con rể, tất cả những thứ này đều là thật à?”

Trương Lan Phượng lắp bắp hỏi Hoàng Thiên.

Nhìn Trương Lan Phượng kinh ngạc như một kẻ ngốc, Hoàng Thiên chợt cảm thấy buồn cười.

Chỉ là mấy trăm tỷ cũng có thể khiến Trương Lan Phượng kϊƈɦ động đến như vậy.

Nếu Trương Lan Phượng biết thân phận thật sự của anh, chắc sẽ lăn đùng ra chết mất.

“Là thật. Cho nên về sau bà đừng có đổ oan cho tôi được phú bà bao nuôi nữa. Bà vu oan cho tôi đến phát nghiện rồi à?”

Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng.

“Ha ha hai”

Trương Lan Phượng mừng rỡ như điên, nhìn Hoàng Thiên nói: “Con rể tốt của mẹ, trước kia là do mẹ không đúng. Con đừng để trong lòng nhé.”

Trông thấy Trương Lan Phượng như một con tắc kè hoa biến hình, Hoàng Thiên liền cảm thấy ghét bỏ.

Đúng là thứ nịnh hót, hám tiền!

Ở trong mắt bà ta, có tiền thì là con rể tốt, không có tiền thì là thứ vô dụng!

“Ngọc An, chúng ta về thôi Hoàng Thiên đã giải thích xong, liền kéo Lâm Ngọc An về phòng ngủ.

Trương Lan Phượng lại ngăn cản Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An. Bà cố gắng kiềm chế tâm trạng hưng phấn, nói với Hoàng Thiên: “Con rể, mẹ không nói dối con đâu. Tên Phạm Văn Hùng còn hẹn con gặp mặt vào ngày mai, muốn nói chuyện với con đó!