Phạm Văn Hồng cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ ông ta muốn lợi dụng Trương Lan Phượng dẫn Lâm Ngọc An tới buổi tiệc sinh nhật của ông ta, muốn tùy tiện đùa giỡn Lâm Ngọc An thì chỉ cần bỏ chút thuốc vào rượu của cô ta rồi để cô ta và Phạm Văn Doãn gạo nấu thành cơm là được.

Sở dĩ chọn ngày mốt là vì sát thủ Phạm Văn Hùng điều từ Bắc Giang tới đối phó Hoàng Thiên ngày mốt sẽ tới thành phố Bắc Ninh.

Như theo kế hoạch của Phạm Văn Hồng thì ngày mốt sẽ để con trai ông ta chiếm trọn được Lâm Ngọc An, sau đó thì là một mũi tên trúng hai đích, đánh Hoàng Thiên tới mức tàn phế. Như vậy thì mới có thể coi như báo thù được, mới có thể hạ được lửa giận trong lòng ông ta.

Không thể không thừa nhận, rằng ba cha con nhà họ Phạm đã bị Hoàng Thiên giáo huấn đến mức muốn sống không được muốn chết không xong.

Nhưng bây giờ Hoàng Thiên lại như từ trêи trời rơi xuống, làm cho Phạm Văn Hồng cảm thấy rất kinh ngạc.

May mà vẫn chưa phân phó hành động, vì vậy Phạm Văn Hồng cũng không có gì phải Sợ cả.

“Cậu, cậu Hoàng Thiên, sao cậu cũng tới đây thế này?” Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Phạm Văn Hồng nở một nụ cười cứng ngắc, rón rén tới chào hỏi với Hoàng Thiên.

Sợ hãi, từ tận trong lòng Phạm Văn Hồng vẫn đang sợ hãi Hoàng Thiên, thật sự ông ta đã bị Hoàng Thiên đánh tới nỗi để lại bóng ma tâm lý rồi.

Vừa thấy Phạm Văn Hồng ở trước mặt Hoàng Thiên như thế, Trương Lan Phượng thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Trong lòng bà ta nghĩ đây vẫn là thằng vô dụng Hoàng Thiên trước đây sao? Lại có thể làm cho Phạm Văn Hồng sợ hãi như thế, thật sự là không dám tưởng tượng mà.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Trương Lan Phượng càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, bà ta thật sự không hiểu được tại sao Hoàng Thiên lại lại xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất đến như vậy.

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Phạm Văn Hồng một cái, trong lòng anh rất rõ ràng thứ bại hoại Phạm Văn Hồng này chắc chăn không có ý muốn an phận.

Về việc tại sao lại muốn hẹn Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An tham gia tiệc sinh nhật của ông ta, bây giờ Hoàng Thiên vẫn chưa rõ ràng lắm.

Nhưng mà có thể chắc chắn rằng, Hoàng Thiên anh khẳng định sẽ không để Lâm Ngọc An tham gia loại tiệc tùng này.

“Phạm Văn Hồng, ông vẫn dám ở lại thành phố Bắc Ninh đấy à?” Sắc mặt Hoàng Thiên âm trầm, giọng nói lãnh khốc hỏi Phạm Văn Hồng.

Trong lòng Phạm Văn Hồng thầm mắng Hoàng Thiên, sòng bạc ở ngoại ô thành phố Bắc Ninh mỗi ngày thu lợi khả quan như vậy, ông ta làm sao có thể bằng lòng rời khỏi thành phố Bắc Ninh chứ?

“Cậu Hoàng Thiên, tôi cũng đã nhận trừng phạt đến mức như thế rồi, tại sao cậu lại cứ khăng khăng muốn đuổi tôi đi khỏi đây chứ?”

Phạm Văn Hồng thật sự là một người co được giãn được, lão hồ ly này trước mặt Hoàng Thiên lại tỏ ra cực kì lo sợ, bây giờ liền giống như một con mèo bệnh vậy.

Nhưng Hoàng Thiên không coi Phạm Văn Hồng thành mèo bệnh, con trai cả của lão già này là nhân vật làm mưa làm gió ở Bắc Giang, phải chịu thiệt thòi lớn như thế sao cha con nhà họ Phạm có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

Bây giờ hẹn gặp mặt Trương Lan Phượng có thể chính là một âm mưu, chút việc nhỏ này Hoàng Thiên vẫn có thể rõ ràng.

“Lão già, ông không cần phải giả ngu giả dại trước mặt tôi như thế đâu! Tôi cảnh cáo ông, đừng có mà đi tìm đường chết nữa, đối nghịch với Hoàng Thiên tôi ông sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Sau khi Hoàng Thiên ném ra câu này thì nhìn cũng không thèm nhìn Phạm Văn Hồng một cái, ánh mắt anh rơi trêи người Trương Lan Phượng.



“Con, con nhìn mẹ như thế làm gì?” Nhìn đến mức lông tơ Trương Lan Phượng cũng phải dựng ngược, bà ta lắp ba lắp bắp hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Trương Lan Phượng, nhưng mà anh cũng biết rõ, nếu Trương Lan Phượng biết xấu hổ là gì thì heo mẹ cũng có thể leo cây được rồi.

“Bà đi ra đây.’ Hoàng Thiên chỉ chỉ Trương Lan Phượng, ý bảo bà ta đi ra cùng.

Trương Lan Phượng cũng là một người sĩ diện, đặc biệt là trước mặt con rể mình bà ta vẫn luôn là một bá chủ cường thế, đã lúc nào phải nghe lời Hoàng Thiên đâu?

Thấy Hoàng Thiên tùy ý như vậy bảo bà †a đi ra ngoài, một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho bà ta, đương nhiên bà ta không đồng ý.

“Cậu có lầm hay không? Dùng thái độ thế này nói chuyện với tôi sao?” Trương Lan Phượng tức điên lên, trừng mắt nói với Hoàng Thiên.

Đương nhiên giờ phút này Trương Lan Phượng chỉ là “miệng cọp gan thỏ”, giả bộ lấy oai, nếu không thì bà ta sẽ mất mặt trước mặt Phạm Văn Hồng mất.

“Có muốn tôi lôi bà ra ngoài không?” Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, lạnh lùng hỏi Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng đã lãnh giáo sự lợi hại của Hoàng Thiên từ lâu rồi, bà ta biết Hoàng Thiên chưa bao giờ nói chơi, đã nói được thì sẽ làm được.

Nếu thật sự để cho Hoàng Thiên ra tay thì bà ta chỉ có mất mặt thêm mà thôi.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trương Lan Phượng chậm rãi đứng dậy, vẫn cố chấp muốn làm ra vẻ một phen, nói: “Hừ, còn nói tôi đi ra ngoài, tôi đi ra ngoài luôn đấy thì cậu làm gì được tôi?” Trương Lan Phượng vừa không kiên nhẫn nói vừa bước ra khỏi phòng.

Phạm Văn Hồng cũng không dám cùng đi ra, nhưng mà trong mắt ông ta đều là vẻ hung tàn.

Trong lòng nghĩ Hoàng Thiên ơi là Hoàng Thiên, thằng nhóc, mày chờ đấy cho ông, trước tiên cho mày hung hăng ngang ngược thêm mấy ngày, mày chờ đến ngày mốt đi!

“Có lời gì muốn nói thì nói nhanh đi! Tôi còn muốn nói chuyện phiếm với Phạm Văn Hồng nữa.” Trương Lan Phượng khoanh tay, sau khi đi ra khỏi nhà gỗ hơn mười mét thì tức giận “hừ” một tiếng nói với Hoàng Thiên.

Còn muốn nói chuyện phiếm với Phạm Văn Hồng? Nói em gái bà chứ nói! Nói nữa thì đến Lâm Ngọc An cũng bị lôi vào!

Trong lòng Hoàng Thiên rất bực bội, chỉ thẳng vào mũi Trương Lan Phượng quát lên: “Bà nói cái cọng lông con khỉ ấy! Không có việc gì làm nên kiếm chuyện dẫn sói vào nhà phải không? Tôi nói cho Trương Lan Phượng bà biết, ngày mốt bà muốn đi thì tự mà đi, không được phép dẫn Ngọc An đi!”

“Ây yô ây yô! Xem xem cách ăn nói của cậu kìa, tôi hỏi cậu, tôi dân Ngọc An đi tham dự tiệc tùng thì làm sao? Ngọc An là do tôi sinh do tôi dưỡng, tôi dẫn nó đi thì cậu quản được chắc?” Trương Lan Phượng giận đùng đùng hét lên với Hoàng Thiên.

Thấy cái đức hạnh này của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên thật sự muốn hung hăng đánh cho bà ta một trận!

“Ngọc An là vợ tôi, tôi không cho phép cô ấy đi thì bà không thể dẫn cô ấy đi!” Hoàng Thiên lạnh giọng quát.

Trương Lan Phượng vừa nghe lời này thì cười nhạo một tiếng, chống nạnh nói: “Ha ha, tôi biết vì sao cậu không cho Ngọc An đi tham gia tiệc rượu rồi, cậu sợ Ngọc An bị Phạm Văn Doãn câu đi mất phải không? Hừ, chính mình không tin tưởng vợ mình mà còn nghỉ thần nghi quỷ!’ Coi như là Hoàng Thiên đã rõ ràng rồi, không thể giảng đạo lý với Trương Lan Phượng được, bà già ngu ngốc này là một kẻ dầu muối đều không ăn!

“Sao lại cãi nhau nữa rồi? Hoàng Thiên, anh đừng kϊƈɦ động như vậy, có gì thì từ từ nói.” Lâm Ngọc An xuống xe, đi qua khuyên nhủ Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An một cái, tức giận trong lòng cũng tan đi một ít.



Lâm Ngọc An lại nhìn Trương Lan Phượng, nói với bà: “Mẹ, mẹ nghe lời Hoàng Thiên đi mà, lời của anh ấy sẽ không sai đâu!”

Thấy Lâm Ngọc An cũng tới, Trương Lan Phượng lại càng hung hăng lên, ít nhất ở trước mặt Lâm Ngọc An, bà ta cảm thấy Hoàng Thiên sẽ không dám làm gì bà ta.

“Nghe cậu ta? Ha ha, cậu ta nghĩ cái gì mẹ rõ ràng nhất, cậu ta chính là sợ con bị Phạm Văn Doãn câu dẫn đi mất. Ngọc An, ngày mốt con chuẩn bị một chút rồi đi tham gia tiệc sinh nhật của Phạm Văn Hồng với mẹ” Trương Lan Phượng lại bày ra vẻ mình là người đứng đầu trong nhà, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói với Lâm Ngọc An.

“Mẹ, mẹ có thể đừng qua lại với Phạm Văn Hồng nữa được không? Con sẽ không tham gia tiệc tùng gì với mẹ đâu, vậy nhé.”

Lâm Ngọc An nói xong lập tức kéo Hoàng Thiên lên xe, cô sợ Hoàng Thiên sẽ đánh Trương Lan Phượng nữa mất.

Trương Lan Phượng thấy thế thì bắt đầu luống cuống, bà ta đã đồng ý với Phạm Văn Hồng ngày mốt sẽ dẫn Lâm Ngọc An đi cùng rồi, nếu làm không được, bà ta sẽ cảm thấy mình sẽ không còn mặt mũi nào trước mặt Phạm Văn Hồng nữa.

“Ngọc An Ngọc An, con quay lại cho mẹt”

Trương Lan Phượng cuống lên, đuổi theo kéo †ay Lâm Ngọc An lại.

Hoàng Thiên sớm đã không còn kiên nhẫn với Trương Lan Phượng rồi, thấy Trương Lan Phượng vẫn cắn mãi không tha, Hoàng Thiên thật sự nhịn không được mà muốn đấm bà ta!

“Hoàng Thiên, anh đừng làm vậy với mẹ, chúng ta đi nhanh đi.” Lâm Ngọc An cũng nhận ra Trương Lan Phượng chuẩn bị ăn đấm rồi nên cô nhanh chóng nắm chặt tay Hoàng Thiên.

Vừa thấy phản ứng của Lâm Ngọc An như vậy, Hoàng Thiên liền hiểu rõ Lâm Ngọc An đang lo lắng điều gì, anh cố kìm nén lại, không đánh Trương Lan Phượng nữa.

“Trương Lan Phượng, tôi cảnh cáo bà, nếu bà dám dẫn Ngọc An tham gia tiệc sinh nhật chó má gì đấy, tôi sẽ đánh gãy chân bà!

Bà muốn đi thì tự mà đi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì đừng khóc lóc cầu xin tôi cứu bà!” Hoàng Thiên chỉ vào mũi Trương Lan Phượng quở trách.

Điều này làm cho Trương Lan Phượng tức điên lên, bị Hoàng Thiên chỉ thẳng mặt mà trách mắng như thế, bà ta tức đến mức sắp điên rồi.

Trước đây đều là bà ta làm vậy với Hoàng Thiên, nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại!

Nhưng mà đối mặt với ánh mắt vô cùng sắc bén của Hoàng Thiên như thế, Trương Lan Phượng không dám tiếp tục nói những lời khó nghe nữa, bà ta thật sự bị Hoàng Thiên đánh đến sợ rồi.

“Hừ, cậu không cho tôi đi, tôi cứ đi! Hơn nữa có thể xảy ra chuyện gì chứ? Phạm Văn Hồng là bạn học cũ của tôi, anh ta có thể ăn thịt tôi chắc?” Trương Lan Phượng vẫn u mê không chịu tỉnh mà hừ một tiếng.

Hoàng Thiên lười không thèm để ý tới Trương Lan Phượng nữa, người nếu đã muốn chết thì có trời cũng không cản nổi, để bà ta muốn làm gì thì làm cho rồi.

“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Thiên dắt Lâm Ngọc An lên xe, lái xe rời khỏi nơi này.

Phạm Văn Hồng ở trong phòng híp mắt nhìn hết tất cả, hung quang trong mắt ông ta túa ra không ngừng.

Ông ta hận Hoàng Thiên thấu xương, nhưng cảm thấy Hoàng Thiên nhất định sẽ không đồng ý cho Lâm Ngọc An tham gia tiệc sinh nhật thì kế hoạch của ông ta sợ là phải ngâm nước nóng rồi.

“Lan Phượng à, đừng chấp nhặt với thằng con rể điên khùng ấy. Ha ha, buổi tiệc ngày mốt cậu dẫn Ngọc An tới được là tốt nhất, nếu không được thì cậu tới một mình là được rồi.’ Phạm Văn Hồng cười xảo quyệt nói với Trương Lan Phượng.