Tình cảnh trước mắt quá mức chấn động, mười người mặc quân phục đặc chủng cứ như thần binh từ trêи trời giáng xuống, khí thế bức người khiến người khác vô cùng khϊế͙p͙ sợ.

Mắt Phạm Văn Hùng hoàn toàn dại ra, anh ta há hốc miệng nhìn mười người của Hoàng Thiên trước mắt mình, trong lòng cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Vốn nghĩ sáu tên sát thủ chuyên nghiệp bên Bắc Giang điều đến đủ trâu bò lắm rồi, mỗi người đều mang theo súng lục thì đã quá vô địch thiên hạ.

Nhưng so với mười bộ đội đặc công của Hoàng Thiên trước mặt thì sáu tên sát thủ Phạm Văn Hùng dẫn đến chẳng là gì cả, súng lục mà bọn họ mang so với mười thanh súng trường tự động kia quả thật như súng đồ chơi vậy.

Lâm Ngọc An cũng nhìn đến ngây ngốc, trong lòng của cô hiện tại vừa cảm động vừa chấn động, cũng mang theo một chút nghi ngờ. Ông chồng mình sao lại có thể có được đãi ngộ như vậy? Mười người lính đặc chủng giống như là đang hộ giá anh vậy?

Lâm Huỳnh Mai cũng há hốc miệng, kinh hoàng đến không nói được một lời nào.

Cô ta cũng không biết mười người mặc quân phục chiến đấu này từ đâu chui ra, có mối quan hệ gì với Hoàng Thiên.

Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn cũng kinh hãi đến rớt cằm, bọn họ trơ mắt nhìn Hoàng Thiên, dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi Hoàng Thiên sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Tên Ngô Diệu Hoa cũng trố mắt đứng bên cạnh Phạm Văn Hùng, sững sờ mà nhìn Hoàng Thiên, trong lòng đang thầm đoán thân phận của Hoàng Thiên.

Những vị khách ở xung quanh thì không cần nhắc đến, mấy người này đều kinh hoàng đến hồn phách không định. Nhưng họ cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Bởi vì hôm nay xem như họ được mở rộng tâm mắt, đây là súng thật đạn thật đó, thật quá đã nghiền rồi.

“Hoàng Thiên, rốt cuộc mày là người thế nào?”

Lúc này, Phạm Văn Hùng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên hỏi một câu.

Mặc dù nét mặt bên ngoài vẫn rất hung dữ, nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của Phạm Văn Hùng lúc này, rất rõ ràng rằng đã căng thẳng đến mức không chịu nổi rồi.

“Ha ha, mày sợ rồi à?”

Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, đi ra từ phía sau những người mặc quân phục chiến đấu, đến gần phía trước Phạm Văn Hùng.

Mười người mặc quân phục chiến đấu không dám lơ là, toàn bộ đều đi lên theo, súng chĩa về phía Phạm Văn Hùng. Dường như chỉ cần Phạm Văn Hùng động thủ với Hoàng Thiên thì bọn họ sẽ ra tay.

Thực ra sự lo lắng của những người này là dư thừa rồi, Phạm Văn Hùng đang tay không tấc sắt, anh ta chỉ có thể tự mình chuốc khổ chứ căn bản đánh không lại Hoàng Thiên.

Phạm Văn Hùng không sợ là điều không thể nào, trong lòng anh ta hiện tại cảm thấy vô cùng sợ hãi, đối với thân phận của Hoàng Thiên cũng cảm thấy tò mò, không biết Hoàng Thiên rốt cuộc là tên từ đâu đến.

“Phạm Văn Hùng tao lại sợ mày sao?

Hoàng Thiên, ngày trước mày ngược đãi cha con chúng tao không nhẹ, hôm nay lại bảo người của mày đánh bị thương nhiều thuộc hạ của tao như vậy, mày cảm thấy món nợ này nên tính như thế nào!”

Phạm Văn Hùng dấy lên can đảm cố hung hăng trước mặt Hoàng Thiên, tròng mắt anh ta trừng đến lồi tròn ra. Vốn dĩ anh †a làm như vậy là vì muốn lấy lại thể diện †rước mặt mọi người.

Nhưng Phạm Văn Hùng đã tính sai nước rồi, kêu gào như vậy trước mặt Hoàng Thiên chẳng khác gì là tự mình tìm ngược cả.

“Bốp, bốp, bốp bốp….”

Hai tay Hoàng Thiên đánh mấy cái bạt tai liên hồi lên mặt của Thanh Hùng chỉ trong chớp mắt.

Cuối cùng vì bàn tay phát đau nên Hoàng Thiên mới dừng lại.

Nếu như tay không đau thì căn bản Hoàng Thiên sẽ không dừng lại.

Không có một ai dám ngăn cản, đến cả Ngô Diệu Hoa cách Phạm Văn Hùng gần nhất cũng không dám tiến lên phía trước để ngăn cản. Họ để mặc cho Hoàng Thiên đánh Phạm Văn Hùng sưng thành đầu heo.

“Mày, mày mày mày…”

Phạm Văn Hùng bị đánh đến mơ hồ, chỉ tay về phía Hoàng Thiên, nói năng lộn xộn.



“Bộp Hoàng Thiên đá chân lên, đạp vào người của Phạm Văn Hùng.

“Ôi at Phạm Văn Hùng hét thảm bay lên, thân thể nặng nề đập lên một bàn rượu, khiến cho bàn rượu bị đập đổ xuống. Định thần nhìn lại Phạm Văn Hùng đã thấy miệng anh ta phun đầy máu, rõ ràng đã bị Hoàng Thiên đạp đến mức nội thương.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị Hoàng Thiên làm cho sững sờ.

“Hoàng Thiên, mày, mày nhớ kỹ cho tao, Phạm Văn Hùng tao nhất định sẽ báo thù…”

Phạm Văn Hùng dùng sức để rống Hoàng Thiên một tiếng. anh ta tức đến mức phổi muốn nổ tung luôn.

“Ha ha, đức hạnh như vậy mà còn dám uy hϊế͙p͙ tao?”

Hoàng Thiên không kiêm được một trận cười lạnh, bước mấy bước lại gần Phạm Văn Hùng, nắm lấy tóc của Phạm Văn Hùng.

Phạm Văn Hùng giống như một thằng ngốc để mặc cho Hoàng Thiên kéo lấy đầu tóc mình, đến phản kháng cũng quên mất.

“Có gan mày nói lại lân nữa xem?”

Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Phạm Văn Hùng, quát lên.

Phạm Văn Hùng khẽ mở miệng nhưng không dám nói lần nữa, bởi vì khí thế hiện tại của Hoàng Thiên quá đáng sợ, vả lại anh ta cũng bị Hoàng Thiên đánh đến mức bị ám ảnh tâm lý.

“Không dám hé răng? Không có gan rồi?”

Hoàng Thiên tức giận quát lên, lại đấm Phạm Văn Hùng mấy cái.

Hiện tại Phạm Văn Hùng đã không còn chịu nổi nữa. Anh ta bị nắm đấm thép của Hoàng Thiên đánh đến mức hoa đầu chóng mặt, chịu không nổi mấy cái đã ngất lịm đi.

“Làm loạn nửa ngày bản lĩnh cũng chỉ có thế này.”

Hoàng Thiên cạn lời mà nói rồi quăng Phạm Văn Hùng bị hôn mê lên trêи nền.

Một phen ngược đãi ngông cuồng này đã khiến cho mọi người ở nơi này như bị sét đánh choáng váng cả đi.

Đặc biệt là Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn, chân của hai cha con này đều đang run cầm cập, sắp đứng không nỗi nữa.

Niềm hy vọng duy nhất của bọn họ chính là Phạm Văn Hùng, vốn cho rằng sáu sát thủ chuyên nghiệp mà Phạm Văn Hùng điều đến từ Bắc Giang chắc chắn sẽ xử lý được Hoàng Thiên một trận, lại chẳng ngờ được kết cục sẽ như vậy!

Nhìn thấy Vũ Thanh chậm chạp không xuất hiện, Hoàng Thiên biết Vũ Thanh sẽ không đến, chỉ phái mười mấy thuộc hạ đến để giúp đỡ cho anh.

Kỹ thuật bắn súng của mười mấy người Vũ Thanh phái đến đều thuộc hàng chuẩn xác cao, trong chốc lát đã bắn vào cánh tay của sáu tên sát thủ, nhìn vừa dễ dàng lại vừa chuẩn xác.

Trong lòng Hoàng Thiên âm thầm cảm khái, nhưng lúc anh nhìn thấy Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn thì lửa giận trong lòng lại hừng hực dâng lên.

Tính con người vốn tiện, luôn có mấy kẻ tiện đến thiếu đòn, không đánh bọn họ thì bọn họ lại khó chịu mà không ngừng quấy phái Giống như Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn trước mắt vậy, hai cha con này mặt quá dày rồi, hôm trước vừa mới dọn dẹp một trận thì hôm nay lại làm ra chuyện này rồi.

Hoàng Thiên càng nghĩ càng tức giận, giương tay chỉ chỉ về phía Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn, quát nói: “Hai người cút qua đây cho tôi!”

Điều Phạm Văn Hồng lo lắng đã đến, vừa thấy Hoàng Thiên gọi mình qua thì gương mặt ông ta đã tuôn đầy mồ hôi.

Phạm Văn Doãn cũng hoảng loạn, anh ta dám thề với trời rằng bây giờ anh ta không còn một chút xíu tơ tưởng nào với Lâm Ngọc An cả.

mỉm cười nghênh đón với Hoàng Thiên lại không xong. Tên Hoàng Thiên này rốt cuộc muốn làm gì chứ?

“Cậu Thiên, chuyện này đều là hiểu lầm, chúng ta không đánh không quen nhau, sau này làm bạn nhau thì thế nào?”

Gương mặt Phạm Văn Hồng nhăn nhó, vô cùng nhãn nại thương lượng với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên xém chút nữa không nhịn được mà cười lên, lão Phạm Văn Hồng này được đấy, da mặt dày như vậy.



“Ha ha, ông nói muốn là bạn với tôi?”

Hoàng Thiên cười lạnh một cái, hỏi Phạm Văn Hồng.

“Đúng, đúng vậy.”

Phạm Văn Hồng lắp bắp trả lời.

“Ông cũng xứng à?”

Hoàng Thiên trừng mắt hỏi Phạm Văn Hồng. Mặt Phạm Văn Hồng nóng bừng, bị Hoàng Thiên làm cho sượng cả mặt, lại không dám nói cái gì.

“Ông qua kia đập đầu vô tường đi, đụng đến khi nào tôi nói dừng thì dừng.”

Hoàng Thiên chỉ về phía bức tường phía nam, nói với Phạm Văn Hồng.

Đập đầu vô tường?

Phạm Văn Hồng trừng lớn mắt, buồn bực đến mức muốn đập đầu một cái vô tường rồi chết luôn cho rồi.

Có ai chơi đùa người khác như vậy đâu, tên họ Hoàng này quả thực biết cách châm biếm người khá!

c Trong lòng Phạm Văn Hồng thăm hỏi tổ tông của Hoàng Thiên một hồi mới mặt nặng mày nhẹ đứng lên, nhưng lại không hề cử động thêm.

“Xem ra ông thật sự xem lời của tôi thành gió thổi qua tai.”

Hoàng Thiên nhíu mày, thuận tay cầm lấy một chai dia rỗng lên.

“Không không không, tôi đi đập, tôi đi đập.

Phạm Văn Hồng bị dọa đến liên tục vây tay về phía Hoàng Thiên, sợ hãi Hoàng Thiên cầm chai bia đó đập lên đầu mình.

Hoàng Thiên phẩy phẩy tay với Phạm Văn Hồng, ra hiệu ông ta nhanh một chút.

Phạm Văn Hồng không chút tình nguyện đi đến bức tường phía nam, bắt đầu đập đầu lên tường.

“Ông còn dám không dùng lực đập nữa tôi sẽ dùng chai bia giúp ông, ở chỗ này có mấy trăm chai bia lựng.”

Hoàng Thiên bình thản nói với Phạm Văn Hồng.

Phạm Văn Hồng hoàn toàn không còn tâm lý cầu may nữa, bất lực là đành dùng sức để đập tường.

Không đến mấy cái thì Phạm Văn Hồng đập không nổi nữa, đụng đến đầu muốn vỡ ra luôn.

Mọi người ở nơi này cảm thấy rất buồn cười nhưng lại không dám cười lên.

Nhìn thấy cha già bị giày vò thảm thương như vậy thì trong lòng Phạm Văn Doãn lại căng thẳng và sợ hãi đến không chịu nỗi.

Anh ta lén lúc nhìn Hoàng Thiên, không biết Hoàng Thiên sẽ xử lý mình như thế nào.

Hoàng Thiên đặt ánh mắt lên người Phạm Văn Doãn, vừa thấy tên nhóc này thì cơn giận của Hoàng Thiên lại không biết đánh ở nơi nào!

Cái tên ngu xuẩn này canh me thèm thuồng Lâm Ngọc An khiến Hoàng Thiên không thể nào khoan dung được.

“Cậu chủ Phạm, vợ của người khác tốt lắm phải không? Nên cậu luôn muốn xuống tay giành?”

Hoàng Thiên cay nghiệt nhìn chằm chằm Phạm Văn Doãn, hỏi anh ta.