“Bỏ đi, tôi và Lạc Yến ở đây có chút quan hệ hợp tác.” Hoàng Thiên rất thản nhiên đáp lại một câu.

Quan hệ hợp tác?

Ha ha, đúng thật là buồn cười quá mà, tên Hoàng Thiên này biết dát vàng lên mặt mình từ lúc nào thế? Lại còn nói hợp tác với Tô Lạc Yến?

Trong lòng Phương Vũ thầm cười nhạo, anh ta càng cảm thấy Hoàng Thiên thật nực cười, vì thể diện mà có thể khoác lác như vậy.

“Ha ha, thế à? Vậy hợp tác theo kiểu nào thế? Là anh làm việc cho Lạc Yến, Lạc Yến trả lương cho anh à.” Phương Vũ cười cay nghiệt nói.

Tô Lạc Yến đứng ở đó không nói gì, thế nhưng cô đã ghét bỏ Phương Vũ ra mặt rồi.

Hơn nữa Phương Vũ còn cho rằng Hoàng Thiên là công nhân dưới tay Tô Lạc Yến, điều này càng khiến Tô Lạc Yến cảm thấy buồn cười hơn.

Đúng là mắt chó không hiểu sự đời, Phương Vũ à, sao anh vẫn dùng ánh mắt năm đó để nhìn Hoàng Thiên nữa vậy?

Trong lòng Tô Lạc Yến thầm nghĩ vậy, thế nhưng cô cũng lười giải thích những việc này với Phương Vũ, bởi vì vừa nãy Phương Vũ luôn nói mấy lời sến súa với cô, chính là kiểu vừa đấm vừa xoa với cô, lại còn hiện rõ vẻ tra nam bi ổi.

Đúng thật là, tên nhóc Phương Vũ này vẫn luôn nhớ nhung Tô Lạc Yến, suốt mấy năm anh ta vẫn quấy rối Tô Lạc Yến, thế nhưng dạo gần đây tần suất ngày càng nhiều hơn.

Vào lúc nấy, Phương Vũ tìm đến đây, cố ý muốn dẫn Tô Lạc Yến đi xem phim, cứ bám mãi lấy cô không thôi.

Mà với quyền thế và bối cảnh của Phương Vũ, Tô Quân Long cũng không dám nổi giận ra mặt, chỉ cần Phương Vũ không quá phận thì Tô Quân Long vẫn sẽ không dám xé tan bản mặt Phương Vũ ra.

Tô Lạc Yến cũng hết cách, cô biết cô không đắc tội nổi với tên Phương Vũ này, vậy nên cũng chỉ có thể mặt dày nghe Phương Vũ lải nhải với cô.

Hoàng Thiên lại không biết được những điều này, vốn dĩ bạn học cũ gặp mặt thì nên ôn lại chuyện cũ mới phải, nhưng thấy Phương Vũ vừa gặp đã sủa tiếng chó như này, Hoàng Thiên cũng rất thất vọng với người bạn cũ.

Xem ra chó thì làm sao có thể không ăn shit được, xem ra Phương Vũ vẫn y như hồi đi học, vẫn chẳng ra cái dạng gì hay ho cả.

Trong lòng Hoàng Thiên đã có cách, lúc này anh mỉm cười, nói với Phương Vũ: “Anh nghĩ sao cũng được hết, thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, cho dù tôi ở đây làm công thì cũng chẳng sao cả.”

“Ha ha, ở đây làm công mà cũng gọi là đi làm? Việc này chẳng khác lao động khổ sai là mấy”

Phương Vũ càng nói càng đắc ý, lúc này anh ta đứng lên, đi tới gần Tô Lạc Yến.

“Lạc Yến, tôi thấy công nhân bên ngoài đều đang làm việc, Hoàng Thiên không làm việc mà chạy tới đây ngây ngốc mà cô cũng không nói gì hay sao?”

Phương Vũ nói tới đây, anh ta đưa tay ra định ôm eo Tô Lạc Yến, động tác vừa thô tục lại liều lĩnh.

Tô Lạc Yến sớm đã phòng bị Phương Vũ, cô lập tức lùi về sau hai bước, không kiềm chế được mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Vừa thấy dáng vẻ từ chối như vậy của Tô Lạc Yến, Phương Vũ lại càng hứng thú hơn, anh ta cười hì hì đuổi theo, nói với Tô Lạc Yến: “Đi đi Lạc Yến, vé xem phim tôi cũng mua rồi, hai chúng ta đã mấy tháng không gặp nhau, chỉ bằng ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau buổi đi.”

“Tôi thật sự không đi được.” Tô Lạc Yến rất nhãn nại nói với Phương Vũ.



“Ha ha, không sao không sao, có bố cô ở đây, ông ấy sẽ lo liệu tốt thôi, cô đi với tôi đi.”

Phương Vũ nói, anh ta lại động tay động chân với Tô Lạc Yến.

Hoàng Thiên thấy cảnh trước mắt, trong lòng chẳng biết nói sao.

Tên Phương Vũ này không cần mặt mũi nữa hay sao? Anh ta theo đuổi Tô Lạc Yến thì chẳng sao hết, nhưng cũng chẳng có ai lại theo đuổi như anh ta cả.

Tô Quân Long nhìn thấy thì tức đến mặt đều tái xanh.

Ông ấy làm nhà thầu bao năm nay cũng không phải có tính tình tốt gì, nếu như không phải kiêng dè bối cảnh của Phương Vũ thì Tô Quân Long đã sớm lôi đầu Phương Vũ ra ngoài rồi.

“Anh Vũ này, tôi thấy hai là anh đổi sang hôm khác đi, hôm nay trêи công trường thật sự có nhiều việc lắm.” Tô Quân Long đi tới, chăn giữa Phương Vũ và Tô Lạc Yến, nén giận khuyên Phương Vũ.

Trong lòng Phương Vũ rất khó chịu, thế nhưng anh ta vẫn nhẫn nại cười nói với Tô Quân Long: “Bác Long, hôm nay tôi có chút thời gian, hơn nữa tôi rất nhớ Lạc Yến nên muốn ra ngoài đi dạo với cô ấy.”

Tô Quân Long nghe thế thì mặt đen lại, nghĩ Phương Vũ này là loại người gì vậy? Anh ta và Lạc Yến chỉ là bạn bè lại dám nói nhớ con bé? Nói năng tùy tiện quá rồi đấy!

Thấy Tô Quân Long không lên tiếng, Phương Vũ hơi mất kiên nhẫn, giọng điệu anh ta cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Bác Long, tôi nhận ra bác quản lý con gái mình cũng nghiêm khắc quá rồi đấy, cô ấy đã là người thành niên rồi, lại nói thêm tôi và cô ấy cũng là bạn bè, hai chúng tôi đi ra ngoài bác còn có gì không yên tâm sao?”

Tô Quân Long nhìn Phương Vũ nói thế thì biết anh ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn rồi.

“Anh Phương, nếu anh đã nói đến chuyện này thì tôi nói thẳng với anh vậy, tôi hiểu dụng ý của anh, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, anh và Lạc Yến không hợp nhau, anh đừng lãng phí sức lực và thời gian lên người con bé nữa.”

Tô Quân Long có ý đuổi thẳng Phương Vũ, chuẩn bị khiến tên nhóc này hoàn toàn bỏ hết mấy suy nghĩ kia đi, không làm phiền Tô Lạc Yến nữa.

Thế nhưng Tô Quân Long nghĩ chuyện này đơn giản quá rồi, Phương Vũ đâu có dễ khuyên giải như thế.

“Ha ha, bác Long, lời bác nói không đúng rồi, tôi và con gái bác ở bên nhau có hợp hay không thì chỉ có thì mới biết được! Sao bác có thể định đoạt luôn là hai chúng tôi không hợp chứ?” Phương Vũ cười khẩy, nhìn chằm chằm bác Long.

“Thái độ của Lạc Yến đã nói lên tất cả, giữa hai người không có khả năng đâu! Anh Phương, tôi vẫn mong anh tự trọng một chút, đừng quấy nhiễu con bé nữa!” Tô Quân Long nghiêm khắc nói.

Bây giờ ông đã không nhịn được nữa, lời nói ra cũng cứng rắn hơn rất nhiều, bởi vì có Hoàng Thiên ở đây, mà ông luôn cảm thấy thế.

Thế nhưng những lời nói của Tô Quân Long lại chọc tức Phương Vũ!

Sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi, anh ta đột nhiên nói to: “Bác Long! Tôi cho ông mặt mũi mà ông không cần! Tôi nói cho ông biết, người đẹp đợi tôi yêu thương không đủ một nghìn cũng đủ tám trăm, ông đây nhìn trúng con gái ông là phúc phận của nhà các người, ông đừng có mà không biết tốt xấu!”

Lời này đã khiến Tô Quân Long rất phẫn Khi ở trước mặt con gái, đặc biệt là ở trước mặt Hoàng Thiên, Tô Quân Long cảm thấy mặt mũi đều mất hết rồi, bị Phương Vũ quát mắng như vậy sao ông có thể chịu nổi?

Tô Quân Long cũng là người cần thể diện, lúc này ông đã tức đến run cầm cập, ông chỉ vào Phương Vũ, nói: “Anh, anh ra ngoài cho tôi “Ha ha, kêu tôi ra ngoài? Mẹ nó, ông không nhầm đấy chứ? Tôi cho ông thể diện mà ông không cần, vậy thì tôi cũng không khách khí với ông nữa! Tô Quân Long, ông có tin tôi khiến công trình của ông dừng ngay hay không? Ông có tin tôi san bằng sơn trang Cầm Viên không hả?” Phương Vũ vô cùng kiêu ngạo chỉ vào Tô Quân Long, nói.

Sắc mặt Tô Quân Long tím xanh, ông rất tức, cũng rất khó chịu.



Thế nhưng ông cũng không dám phản bác lại mấy câu, bởi vì ông biết Phương Vũ thật sự có khả năng làm ra tất cả những chuyện này.

Hoàng Thiên ở bên cạnh yên lặng xem Phương Vũ ở đây tác quái, trong lòng anh thật sự cảm thấy rất nực cười.

Mặc dù nói nhà Phương Vũ rất có tiền, nhưng những lời vừa nãy anh ta cũng chém quá tay rồi.

San bằng sơn trang Cầm Viên? Anh ta thử san bằng thử xem?

Tô Lạc Yến cắn chặt môi, cô thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.

Cô quay đầu nhìn Hoàng Thiên, trong mắt đầy vẻ cầu cứu.

Hoàng Thiên nhìn ánh mắt đó của Tô Lạc Yến, đầu anh cũng run lên, anh rất đau lòng cho cô.

“Phương Vũ, anh ra ngoài đi, nể tình bạn học cũ, tôi không muốn gây gổ với anh.”

Hoàng Thiên chỉ Phương Vũ, bình tĩnh nói.

Lời này khiến Phương Vũ ngây người, sau đó anh ta cười lăn lộn.

“Ha ha ha! Tôi nói này Hoàng Thiên, anh có thể dừng làm mấy chuyện hài hước nữa được không? Vừa nấy anh nói gì, gây gổ với tôi?” Phương Vũ cười đến da mặt đều đau, giống như thấy Hoàng Thiên là kẻ ngốc vậy, anh ta cảm thấy lúc này Hoàng Thiên thật sự rất tấu hài.

“Còn cần tôi phải nói lần thứ hai sao?”

Khuôn mặt Hoàng Thiên trầm xuống, anh nhìn Phương Vũ nói.

“Mẹ kiếp, tên này đúng là nghiện khoác lác nhỉ, anh có phải là người không đấy, dám lớn tiếng trước mặt tôi? Hoàng Thiên, có phải anh quên gia đình mình như thế nào rồi không, quên mình là kẻ yếu đuối vô tích sự rồi à?” Phương Vũ liếc nhìn, chế giễu Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không muốn đứng đây lải nhải với người này nữa, nếu anh ta đã không muốn tự biến đi thì Hoàng Thiên anh cũng không ngại giúp anh ta.

Anh vừa định đi đến chỗ Phương Vũ thì Tô Quân Long liền kéo Hoàng Thiên lại.

“Cậu Thiên, cậu đừng kϊƈɦ động, người này chúng ta không động vào nổi đâu…” Tô Quân Long thấp giọng, lo lắng khuyên Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự không biết trêи thế giới này người mà anh không động vào nổi là ai, lúc này anh nhìn Tô Quân Long, hỏi: “Sao lại không động vào nổi?”

Mặt Tô Quân Long đã nhịn đến đỏ ửng, ông liếc nhìn Phương Vũ, sau đó kéo Hoàng Thiên ra ngoài cửa.

“Bác Long, có gì thì bác mau nói đi, bây giờ cháu không muốn nhìn thấy anh ta thêm một giây nào nữa.” Hoàng Thiên mất kiên nhãn nói với Tô Quân Long.

Tô Quân Long căng thẳng khuyên Hoàng Thiên: “Nhà Phương Vũ rất giàu, rất có tiếng ở thành phố Bắc Ninh. Điều khủng khϊế͙p͙ nhất là, Phương Vũ có qua lại với ông Kha Phù…”

Hoàng Thiên nghe tới đây, trong lòng càng cảm thấy cạn lời hơn.

Nói cả nửa ngày trời, thì ra Tô Quân Long sợ điều này.