Tay súng đứng đầu nói đến đây, chợt không dám lên tiếng nửa nữa, sợ sẽ chọc giận Hoàng Thiên.

Chết tiệt!

Hoàng Thiên tức giận đến nghiến răng, Tiêu Đông Mai thật quá ghê tởm.

Lúc này bà ta lại không có ở đây, trong lòng Hoàng Thiên trầm xuống, anh có chút dự cảm không hay.

Trong đầu Hoàng Thiên bây giờ, lo lắng nhất là cho vợ Lâm Ngọc An, anh vội vàng rút điện thoại ra, gọi cho Lâm Ngọc An.

Nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe máy, Hoàng Thiên lại gọi điện cho Trương Lan Phượng, nhưng điện thoại bà ta đã tắt nguồn.

“Các cậu áp giải mấy tay súng này, tôi đi trước.” Hoàng Thiên nói với hai đội viên đặc chiến.

“Cậu Thiên, vậy cậu thì sao?”

“Tôi về nhà một chuyến.” Hoàng Thiên nói, bước nhanh ra khỏi phòng, chạy xuống lâu.

Hai đội viên đặc chiến cũng không dám nói gì thêm, áp giải tay súng cầm đầu xuống lầu, sau đó lái xe đi.

Tường Vy ở bên dưới nhìn thấy lúc áp giải xạ thủ kia đi chỉ còn lại ba người, sau đó lại nhìn thấy Hoàng Thiên đi ra, cô vội vàng xuống xe.

“Sao thế, có bà chủ Mai ở đây không?”

Tường Vy hỏi Hoàng Thiên.

“Không có bà ta ở đây.’ Hoàng Thiên nói.

“Thế bây giờ phải làm thế nào?”

Tim Tường Vy chùng xuống, cô cảm thấy có rắc rối to rồi.

“Tôi về nhà trước, có thời gian sẽ liên hệ với chô.” Hoàng Thiên nói với Tường Vy.

Tường Vy nhẹ nhàng gật đầu, cô chưa sẵn sàng để về lại Hà Nội, cũng không dám quay về.

Nếu như Hoàng Thiên không giúp đỡ cô, cô thật sự không biết bản thân sẽ phải đi đâu.

Hoàng Thiên không nói gì, anh lái xe rời khỏi đó, chạy thẳng đến biệt thự Hải Hoa.

Lao vùn vụt trêи đường, Hoàng Thiên chỉ nghĩ đến việc có thể nhanh chóng nhìn thấy Lâm Ngọc An bình an vô sự.

Nhưng vừa mới đến gần biệt thự Hải Hoa, tim Hoàng Thiên giống như bị treo lên.

Bởi vì xa xa anh có thể nhìn thấy, biệt thự Hải Hoa có ánh lửa, rõ ràng là đang bị bốc cháy.

Hơn nữa từ vị trí này nhìn thấy dường như là biệt thự phía đông của anh!

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đôi mắt Hoàng Thiên mở lớn, tim anh đập loạn nhịp, vô cùng lo lắng.

Đợi đến sau khi vào khu biệt thự, cuối cùng Hoàng Thiên mới xác định ngọn lửa phát ra từ tòa nhà phía đông biệt thự của anh.

“Thưa anh, anh không thể vào trong!”

Một nhân viên bất động sản ngăn Hoàng Thiên lại.

“Tránh ra!” Hoàng Thiên không thể khống chế được cảm xúc, đẩy mạnh một cái, anh xô luôn cả nhân viên bất động sản kia sang một bên, sau đó chạy thẳng đến gần căn biệt thự.



Lúc này đã có nhân viên phòng cháy chữa cháy đang dập lửa, đồng thời giải cứu những người còn kẹt lại bên trong căn biệt thự.

Lửa cháy rất lớn, không thể khống chế được, có vài nhân viên chữa cháy lao ra khỏi căn biệt thự, cứu sống được ba người đang được quấn trong chiếc chăn bông đã được thấm nước.

“Lâm Ngọc An!” Hoàng Thiên xông thẳng vào trong trạm gác, xé dây cảnh báo, đón lấy cơ thể Lâm Ngọc An đang được quấn trong chân mà ôm vào lòng.

Cứu ra được ba người, trong đó có Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai, còn có Trương Lan Phượng.

Gương mặt cô gái xám xịt đen đúa, bị không ít khói ám vào.

Thảm nhất là Trương Lan Phượng, tóc đã bị đốt trụi, chân mày cũng chỉ còn lại một bên, thảm hại không thể tả nổi.

Tóc Lâm Huỳnh Mai cũng bị cháy một mảng to, quần áo trêи người cô cũng bị đốt cháy hết, còn chưa hết kinh hoàng đứng ở đó.

Nhìn Lâm Ngọc An đang nằm trong ngực mình, trong lòng Hoàng Thiên mãnh liệt trâm xuống.

Chỉ nhìn bên mặt trái của Lâm Ngọc An bị cháy một mảng nhỏ, da cũng bị bỏng.

Bỏng như thế này chắc chăn sẽ để lại sẹo, đối với một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Lâm Ngọc An mà nói, đây là một cú shock rất lớn!

“Ông xã, có phải mặt em đã bị hủy hoại rồi không?”

Lâm Ngọc An sờ sờ khuôn mặt bên trái của mình, khóc lóc nói với Hoàng Thiên.

“Không sao, không sao, em sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Hoàng Thiên vội an ủi Lâm Ngọc An, ôm chặt lấy cô.

“Cậu chạy đi đâu vậy? Đều tại cái tên sao chổi cậu, gây thù chuốc oán ở bên ngoài để người ta đến đốt nhà!” Trương Lan Phượng khinh bỉ hét lớn vào mặt Hoàng Thiên, không thể phát tiết được cơn giận.

Hoàng Thiên không có tâm trạng đi tranh cải với Trương Lan Phượng, lúc này mới hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, có chuyện gì vậy?

Sao nhà lại cháy?”

“Có người cố ý phóng hỏa, bọn chúng đổ xăng xung quanh khu biệt thự, châm lửa muốn cháy chết trong nhà!” Lòng Lâm Ngọc An vẫn còn sợ hãi nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong liền hiểu ra, chắc chăn là do Tiêu Đông Mai làm!

Tên xạ thủ thật sự nói đúng rồi, quả nhiên Tiêu Đông Mai muốn ra tay với người nhà của mình!

Hoàng Thiên hung hăng nghiến răng, trong lòng thầm nghĩ.

“Rốt cuộc ở bên ngoài cậu đã chọc giận biết bao nhiêu kẻ thù rôi? Cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng làm liên lụy đến bọn tôi!”

Trương Lan Phượng giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hoàng Thiên, quát mắng.

Hoàng Thiên rất phiền lòng, nhìn thấy dáng vẻ đáng chết kìa của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa.

“Là do bà sống chết muốn dọn đến biệt thự ở! Bà không chuyển qua đây, cũng sẽ không bị chết cháy như vậy đâu!” Hoàng Thiên quát lên.

“Cậu còn dám chế giễu tôi? Tên rác rưởi như cậu chưa gây chuyện đủ sao, còn liên lụy đến con gái tôi, hủy hoại của gương mặt của con bé, cậu chưa xong với tôi đâu!”

Trương Lan Phượng tức giận, muốn gây sự với Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An vô cùng đau đầu, vốn dĩ mặt cô đã đau đớn lắm rồi, lại lo sẽ bị hủy hoai nhan sắc, trong long suy nghĩ phiền nào, nhưng mẹ cô Trương Lan Phượng còn đứng đây gây thêm phiền phức.

“Mẹ để con yên một lát đi, thế này còn chưa đủ loạn sao?” Lâm Ngọc An ôm lấy Trương Lan Phượng, vội vàng căn ngăn.

“Loạn thì loạn! Mẹ thấy, có tên vô dụng này ở trong nhà chúng ta thật là xui xẻo!



Ngày mai con phải ly hôn với cậu ta đi, nếu không sẽ uống thuốc, thắt cổ tự tử đó, mẹ không muốn sống nữa!” Trương Lan Phượng dường như muốn nổ tung lớn tiếng hét lên.

Lâm Ngọc An lo lắng đến phát khóc, gặp tai họa bất ngờ này, Trương Lan Phượng thì không thể yên lặng, làm sao có thể ổn được đây?

Hoàng Thiên cũng bị Trương Lan Phượng làm cho phiền lòng, bực dọc, nhưng nhìn thấy Trương Lan Phượng bị cháy thành cái bộ dạng đó, Hoàng Thiên cũng lười đôi co với bà.

“Mau lên xe, anh đưa nhà em đi bệnh viện.” Hoàng Thiên đỡ Lâm Ngọc An, đưa lên xe.

“Tôi không muốn ngồi cái xe thối của cậu!” Trương Lan Phượng gào thét lên.

“Không muốn thì đừng đi!” Hoàng Thiên lớn tiếng, sau đó đỡ Lâm Ngọc An lên xe.

“Mẹ, mẹ đừng gây với anh rể nữa, anh rể rất nóng tính đó.”

Lâm Huỳnh Mai khuyên ngăn Trương Lan Phượng, hiện tại cô gái này đã thay đổi cách nhìn về Hoàng Thiên, bắt đầu đứng về phe của anh.

Trương Lan Phượng vừa nhìn đã biết hai đứa con gái của mình đều nói thay cho Hoàng Thiên, tức muốn rụng răng.

“Lúc nấy con không nghe tên phóng hỏa ở bên ngoài nói gì sao? Bọn họ nói đều do Hoàng Thiên hại chúng ta, muốn đưa chúng ta vào chỗ chết!” Trương Lan Phượng giận dữ hỏi Lâm Huỳnh Mai.

Nước mắt Lâm Huỳnh Mai đã rưng rưng, cô cũng nghe thấy tên phóng hỏa kia hét lên cái gì, nhưng cô lại không thể trút hết mọi tội lỗi lên đầu Hoàng Thiên, dù sao thì cô và Trương Lan Phượng không nên vào ở căn biệt thự này.

“Mẹ, nếu như chúng ta không khăng khăng đòi vào ở căn biệt thự này, cũng sẽ không bị cháy đâu, chuyện này không thể trách anh rể được.” Lâm Huỳnh Mai thì thào.

“Mẹ thấy cả con và chị con thật giống nhau, đều bị Hoàng Thiên tẩy não hết rồi! Hừ, nói tóm lại chuyện này vẫn chưa xong đâu, bây giờ biệt thự của Hoàng Thiên cũng không còn, tên vô dụng này lại trở thành một thằng khố rách áo ôm rôi, không được, mẹ phải khiến chị con phải ly hôn với cậu ta mới được.” Trương Lan Phượng tức giận thở phì phì nói.

Hoàng Thiên đã lên xe đưa Lâm Ngọc An đi bệnh viện, chưa đến mười phút đã có mặt tại khoa bỏng.

Được mệnh danh là bác sĩ giỏi nhất khoa bỏng, Lâm Ngọc An được một vị giáo sư trông có vẻ đã hơn sáu mưới tuổi chữa trị.

Nhìn thấy vết bỏng nhỏ trêи khuôn mặt cô, vì giáo sư này đẩy đẩy mắt kính, trong lòng cảm thấy rất thương tiếc.

Chậc chậc, một cô gái xinh đẹp như thế này vậy mà lại bị bỏng ở ngay mặt, thật quá đáng tiế!

c Vị giáo sư này cũng âm thâm suy nghĩ như vậy, nhưng mỗi ngày ông trị bỏng cho rất nhiều người rồi, tình trạng còn nghiêm trọng hơn Lâm Ngọc An gấp trăm lần, đối với vết bỏng nhỏ này của Lâm Ngọc An mà nói, ông cũng không quá sock.

“Không sao, bôi chút thuốc là khỏi thôi.”

Giáo sư thản nhiên nói với Lâm Ngọc An.

“Giáo sư, thế, thế mặt của tôi sẽ không để lại vết sẹo chứ ạ?” Lâm Ngọc An nói ra điều mà cô lo lắng nhất.

Vị giáo sư này rất nhẹ nhàng với Lâm Ngọc An, dù sao đây cũng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chàng trai nào mà không thích cơ chứ, giáo sư cũng đã lớn tuổi rồi làm sao có thể nói bậy được chứ.

“Hi hi, vậy thì cũng không còn cách nào khác, bị bỏng như thế này, không thể không để lại sẹo, thật đáng tiếc cho khuôn gặp này.”

Vị giáo sư cười hi hi nói.

“Hả!” Trước mặt Lâm Ngọc An chợt tối sầm lại, suýt nữa đã ngất xỉu.

Đối với cô gái yêu cái đẹp này mà nói, nghe giống như sét đánh ngang tai.

Hoàng Thiên cũng không thể tiếp nhận sự thật này, vợ của mình xinh đẹp như thế, nếu như gương mặt để lại sẹo, sau này sợ rằng sẽ trở thành ám ảnh tâm lý cô.

“Giáo sư, thật sự không còn cách nào khác sao? Có thể cố găng hết mức đừng để lại sẹo được không?” Hoàng Thiên không cam tâm hỏi.

Lúc này giáo sư đứng trước mặt Hoàng Thiên, đã không còn kiên nhẫn nữa.

“Nghe cái gì thế hả? Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, không thể không để lại sẹo.”