“Anh Thiên, đến nơi rồi.”

Tên đầu trọc xuống xe rồi đi đến bên cạnh xe của Hoàng Thiên mời anh xuống.

Hoàng Thiên nhìn quanh một vòng rồi không nhịn được mà cau mày một cái.

Xung quanh chỗ này đều vô cùng hoang vắng, là cái chỗ mà chim chóc không thèm đậu, chó không thèm chạy qua, không hiểu Đào Văn Lâm nghĩ gì mà lại đi tìm một nơi tồi tệ như thế này để nói chuyện.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì kỳ lạ cả.Đào Văn Lâm nhát gan như vậy, làm sao mà ông ta dám xuất hiện ở chốn thành thị phồn hoa đô hội được cơ chứ?

Chỉ là Hoàng Thiên vẫn không biết ông ta tìm được ai chống lưng cho mình mà lại dám †o gan như vậy.

Nếu Đào Văn Lâm chỉ có một mình thì chắc chắn ông ta sẽ không dám xuất hiện đâu, trừ khi ông ta là người thiếu kiên nhẫn.

Nghĩ như vậy nên Hoàng Thiên ra khỏi xe rồi vung tay về phía thuộc hạ. Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thiên. Lã Việt là thuộc hạ trung thành, đã đi theo Hoàng Thiên từ rất lâu. Ông ta luôn là người thi hành tất cả mọi mệnh lệnh của anh.

Lã Việt vung tay về phía Tiêu Tấn, ra hiệu cho họ dẫn theo Đào Quốc Vũ rồi theo Hoàng Thiên đi vào nhà máy gạch.

Tất nhiên là Hoàng Thiên không thèm để một kẻ hèn hạ như Đào Văn Lâm vào trong mắt, nếu không phải vậy thì anh đã thông báo chuyện này cho Vũ Thanh biết rồi.

Dưới sự chỉ đạo của Lã Việt, hơn hai mươi người đi theo Hoàng Thiên vào nhà máy gạch.

Bên trong nhà máy gạch bị bỏ hoang cực kỳ quạnh quẽ, phía xa chỉ có một dãy nhà nhỏ lát gạch đỏ đang bốc khói nghỉ ngút, chắc là có người đang nấu ăn ở đó.

Ngay lập tức, Hoàng Thiên dẫn theo đám người chạy thẳng tới dấy nhà phía bên kia, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Đào Văn Lâm ngay lập tức mà thôi.

Vừa chạy tới cửa, anh chỉ thấy cánh cửa bị một người đá ra từ bên trong. “Phịch” một cái, cánh cửa vốn đã tả tơi nay lại càng vỡ tan ra dưới cú đạp này.

Nhưng có thể thấy được lực chân của người vừa đá cánh cửa khá là lớn, hẳn là có luyện tập qua.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi †ừ bên trong ra, sau lưng anh ta còn có vài thanh niên theo sau. Trong tay những người này đều cầm vũ khí, hình như là gậy sắt, còn người đàn ông hơn ba mươi tuổi cầm đầu đám người này thì cầm một con dao dài sắc bén trong tay.

Trêи khuôn mặt của người đàn ông cầm đầu này lộ ra vẻ hung ác, trêи má phải của anh ta có một vết sẹo rất dài khiến cho ai nhìn thấy cũng phải khϊế͙p͙ sợ.

“Ha ha. Dẫn theo không ít người nhỉ, định bày binh bố trận với bọn này hả?” Tên mặt sẹo đảo mắt một vòng quanh đám người Hoàng Thiên rồi nói bằng giọng khinh thường. . Truyện Hài Hước

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Hoàng Thiên, anh nhìn bên kia chỉ có sáu người tính cả tên mặt sẹo, còn bên anh thì có hơn hai mươi người.

Số lượng người ở hai bên chênh lệch khá lớn, vậy mà tên mặt sẹo vẫn có thể kiêu căng hống hách như vậy, thật sự thì điều này làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Lã Việt chỉ cảm thấy buồn cười, ông ta nghĩ thầm rằng sao lại có người không sợ chết mà vẫn ở đây làm xăng làm bậy như vậy. Chỉ có sáu người mà cũng dám lên mặt với ông mày à?

“Bày binh bố trận với mày thì làm sao?

Mày không phục à?” Tiêu Tấn vác một cây gậy dài rồi đi về phía tên mặt sẹo.

Tên mặt sẹo liếc Tiêu Tấn một cái bằng vẻ khinh thường rồi cười nói: “Người anh em này, cậu có biết tôi là ai không?”

Tiêu Tấn nghe anh ta hỏi vậy thì không nói gì cả, vì Tiêu Tấn đã gặp mặt hàng kiểu này bao giờ đâu?

“Tao thấy hình như da mày rất dày đấy, đừng nói linh tinh nữa, để tao giúp mày chải vài cái cho da bớt dày lại nhé!” Tiêu Tấn thấp giọng nói rồi đột ngột xông đến.

Tên mặt sẹo không hề sợ hãi mà xoay con dao dài chém về phía đỉnh đầu của Tiêu Tấn.

Anh ta hét lên một tiếng, một dao này vừa nhanh lại vừa mạnh, như thể muốn giết đối phương chỉ bằng một nhát dao vậy.



Dường như anh ta muốn dùng một dao chém nát bấy đầu của Tiêu Tấn.

Ngay cả Hoàng Thiên nhìn thấy cảnh đó cũng toát mồ hôi. Mặc dù đúng là Tiêu Tấn đánh nhau như cơm bữa nhưng một dao này cũng quá hung ác rồi, như thể muốn Tiêu Tấn phải bỏ mạng ở nơi này vậy.

Tiêu Tấn cũng sợ hết hồn, anh ta không ngờ đối phương lại ra tay ác độc như vậy, hơn nữa lại còn chém với tốc độ và sức mạnh cực kỳ đáng kinh ngạc. Đây không phải điều mà người bình thường có thể làm được.

Tiêu Tấn tránh sang bên cạnh để né con dao một cách khó khăn.

Vùi Tên mặt sẹo lại vung tay lên. Một dao này quét ngang eo của Tiêu Tấn!

Không xong rồi!

Tiêu Tấn thầm than một câu, anh ta biết mình không thể tránh được một dao lần này, chắc chăn bị tên mặt sẹo chặt đứt eo rồi.

Một tiếng ‘keng” vang lên, đúng lúc con dao dài của tên mặt sẹo chém ngang eo của Tiêu Tấn thì bị một cây gậy dài chặn lại, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên chan chát, phát ra tia lửa.

Đang đứng gần bên bờ vực của cái chết nhưng được cứu sống, Tiêu Tấn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chính là Hoàng Thiên đang cầm cây gậy dài để chặn lại con dao của tên mặt thẹo, cứu mạng anh ta.

“Anh Thiên!” Tiêu Tấn cảm động đến mức nghẹn ngào. Nếu không có Hoàng Thiên nhanh tay cứu anh ta thì chắc bây giờ anh ta đã bỏ mạng lại đây rồi.

“Đừng nói nữa, cậu ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.” Hoàng Thiên quơ quơ cây gậy trong tay rồi nói với Tiêu Tấn.

Mặt Tiêu Tấn nóng bừng lên, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ trước mặt Hoàng Thiên, xấu hổ với Lã Việt, vậy mà anh ta lại không thể đánh được tên mặt sẹo này.

Nhưng Hoàng Thiên lại không hề thấy có gì phải xấu hổ cả. Vì anh cũng nhìn ra chắc chắn tên mặt sẹo này là người có kinh nghiệm, ít nhất anh ta cũng phải đánh đấm trêи mười năm rồi, đây không phải là người mà người bình thường có thể đánh lại được.

“Sao hả? Mày muốn luyện tập với tao một chút à?” Tên mặt sẹo kiêu ngạo, quơ quơ con dao dài trong tay rồi hỏi Hoàng Thiên bằng giọng khinh thường.

Tên mặt sẹo nghĩ người hung hăng bặm trợn như Tiêu Tấn còn không phải đối thủ của mình thì một người gầy yếu như Hoàng Thiên sao có thể đánh được anh ta cơ chứ?

Nhưng tên mặt sẹo đã đánh giá Hoàng Thiên quá thấp. Hoàng Thiên đã theo học Vũ Thanh nhiều năm, sao người bình thường có thể so sánh với anh được?

“Đúng thế, không phải anh tự nhận bản thân rất giỏi sao? Vậy chúng ta thử một chút đi!” Hoàng Thiên nói với tên mặt sẹo bằng giọng cực kỳ bình tĩnh.

Trêи mặt tên mặt sẹo lộ ra vẻ hiểm ác, anh ta đã giết rất nhiều người nên bây giờ giết thêm một người cũng không vấn đề gì cả.

“Nếu mày đã cương quyết tìm đến cái chết như vậy thì cũng không trách tao được.”

Tên mặt sẹo nở một nụ cười vô cùng âm hiểm sau đó bắt đầu ra tay với Hoàng Thiên.

Lã Việt đang đứng ở một bên nhìn thấy vậy thì trong lòng có hơi lo lắng.

Mặc dù trong ấn tượng của anh ta thì Hoàng Thiên là một người cực kỳ lợi hại, nhưng tên mặt sẹo này cũng lợi hại không kém nên Lã Việt sợ Hoàng Thiên mắc phải sai lầm nào đó.

“Tiến lên!” Lã Việt ra lệnh cho thuộc hạ rồi sau đó anh ta dẫn đầu chạy lên trước.

Hoàng Thiên khoát tay chặn họ lại, ra hiệu cho đám người Lã Việt lui về phía sau.

“Anh Thiên…” Lã Việt nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt nóng nảy.

“Anh ta cho rằng bản thân rất lợi hại nên tôi sẽ đấu với anh ta, một mình tôi thôi. Để tôi dạy cho anh ta hiểu thế nào là cách làm người.” Hoàng Thiên nói với Lã Việt bằng giọng nhàn nhạt.

Lã Việt hiểu tính của Hoàng Thiên nên không thể làm gì khác ngoài việc im lặng rồi ra hiệu cho thuộc hạ lui sang một bên quan sát trận đấu.

“Dạy tao cách làm người ấy à? Đúng là thứ rác rưởi!” Tên mặt sẹo phun ra một câu rồi vung con dao dài, xông về phía Hoàng Thiên.



Kĩ năng dùng dao của anh ta vẫn vô cùng sắc bén nhưng còn phải xem đối phương là ai mới được.

Lúc đánh nhau với Tiêu Tấn, tên mặt sẹo không hề gặp áp lực gì cả vì vừa mới ra tay, anh ta đã biết võ công của Tiêu Tấn chỉ là thứ võ mèo cào. Nhưng khi ra tay với Hoàng Thiên, tên mặt sẹo cảm nhận được một loại áp lực cực kỳ lớn.

Anh ta chỉ thấy cây gậy dài trong tay Hoàng Thiên vung lên vung xuống, xoay chuyển trong gió, từng chiêu mà Hoàng Thiên tung ra đều vô cùng sắc bén.

Không tới mười giây mà tên mặt sẹo đã cảm thấy gần như không chịu được nữa, mồ hôi lạnh chảy đầy hai bên thái dương của anh ta.

“Đúng là anh Thiên của chúng ta mài”

Tiêu Tấn đứng một bên reo lên với Lã Việt bằng giọng vui vẻ.

Lã Việt cũng cực kỳ bất ngờ, anh ta không ngờ là chiêu thức của Hoàng Thiên lại sắc bén như vậy.

Những thuộc hạ dưới trướng Lã Việt cũng phục Hoàng Thiên sát đất. Họ đều hiểu, nếu người tiến lên đấu với tên mặt sẹo là họ thì chắc chắn sẽ bị con dao dài kia chém chết.

Rắc rắ!

c “AI”

Tên mặt sẹo hét lên một tiếng đầy đau đớn, anh ta ôm lấy cổ tay bị Hoàng Thiên dùng gậy đánh gấy, con dao dài cũng rơi xuống đất.

Bịch!

“AI” Tên mặt sẹo bị Hoàng Thiên đá ngã xuống đất, chỉ còn biết ôm bụng dưới kêu đau.

“Chỉ có mấy chiêu thức thế này mà cũng dám lên mặt với tôi à?” Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.

“Rác rưởi! Chỉ là do mày gặp may thôi!”

Tên mặt sẹo vẫn không phục, anh ta ngồi dưới đất trừng mắt nhìn Hoàng Thiên bằng vẻ hung hăng.

“Vậy thì chắc tôi sẽ gặp may thêm lần nữa rồi!” Hoàng Thiên nói rồi vác cây gậy dài lên.

Tên mặt sẹo thay đổi sắc mặt, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì cây gậy trong tay Hoàng Thiên đã rơi xuống như tuyết đầu mùa rơi.

Cây gậy vung xuống đánh cho tên mặt sẹo nằm lăn lộn dưới đất, anh ta gào thét âm lên.

Năm thanh niên đi sau tên mặt sẹo đang muốn xông lên thì bị đám người của Lã Việt bao vây. Sau một trận đấm đá thì năm tên thanh niên này đều nằm gục xuống, mặt mũi sưng vù lên.

“Đào Văn Lâm đang ở đâu?” Sau khi đạp một đạp vào mặt tên mặt sẹo, Hoàng Thiên hỏi bằng giọng cáu kỉnh.

Bị Hoàng Thiên đá nên máu mũi tên mặt sẹo chảy ròng ròng, anh ta giận điên lên, hận Hoàng Thiên đến mức răng cũng bắt đầu ngứa ngáy.

“Đừng hỏi tao, tao không biết gì cả!”

“Tao cho mày không biết này!” Hoàng Thiên gầm lên rồi nện một gậy vào đầu tên mặt sẹo.

“AI” Đầu tên mặt sẹo như bị đập ra một lỗ thủng, anh ta đau đến mức như sắp ngất đi.

“Bây giờ mày đã biết chưa?” Hoàng Thiên hỏi tên mặt sẹo.

Tên mặt sẹo vẫn rất khí phách. Tuy anh †a không dám gào lên với Hoàng Thiên nữa nhưng anh ta vẫn ngậm chặt miệng, không nói cho Hoàng Thiên biết dù chỉ một chữ.

Hoàng Thiên không tin nổi, anh đang định đánh đến khi nào tên mặt sẹo phục mới thôi nhưng đúng lúc này, có hơn mười chiếc xe lao vào nhà máy gạch, xông về phía bên