Trương Lan Phượng vừa khóc vừa gào vào điện thoại, om sòm và thảm thiết như quỷ khóc sói tru, giống như đang bị ma đuổi.

Lâm Ngọc An rất lo lắng. Cô biết Trương Lan Phượng rất to gan, nếu không gặp nguy hiểm, không còn cách nào thì bà ta sẽ không gào khóc inh ỏi như vậy.

“Mẹ đang ở đâu thế?”

“Mẹ đang ở đường Lý Thái Tổ, đường dành cho người đi bộ đấy, bên cạnh có một cửa hàng McDonald.” Trương Lan Phượng vội vã nói ra vị trí mình đang đứng.

“Mẹ! Mẹ đừng nóng vội! Con sẽ đến ngay lập tức.” Lâm Ngọc An an ủi Trương Lan Phượng một câu rồi lập tức cúp điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên không rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh nghi ngờ hỏi Lâm Ngọc An.

Lúc này, Lâm Ngọc An thật sự rât lo. Cô cũng không biết rõ tình hình của Trương Lan Phượng.

“Mẹ nói rằng bà ấy bị người ta đánh, còn có người muốn giết bà ấy.” Lâm Ngọc An lo lắng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên hơi nhíu mày, anh cảm thấy rất khó chịu.

Khó khăn lắm mới có dịp dạo chơi với vợ mà Trương Lan Phượng lại gây ra chuyện, làm cô lo lắng. Đúng là không để người khác yên tâm được!

Nhưng dù sao thì Trương Lan Phượng vân là mẹ vợ của Hoàng Thiên, anh cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

“Ngọc An! Em đừng nóng vội. Anh và em cùng đến đó xem sao.” Hoàng Thiên nắm tay Lâm Ngọc An và cố gắng an ủi cô.

Lâm Ngọc An có người đáng tin ở bên, chỉ cần có Hoàng Thiên đi theo thì cô cũng yên tâm hơn nhiêu.

Hoàng Thiên lái xe chở Lâm Ngọc An chạy thẳng đến phố đi bộ Lý Thái Tổ.

Trêи phố đi bộ chỉ có hai cửa hàng McDonald nên cũng rất dễ tìm. Sau khi cất xe vào bãi đậu xe, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nhanh chóng chạy đến cửa hàng MecDonald mà mẹ cô nói.

Từ đẳng xa, chưa tới nơi đã thấy một đám người vây quanh nơi đó, mọi người đều đang xem cảnh tượng náo nhiệt.

Người dân Việt Nam như thế đấy! Nơi nào đông người mà còn ồn ào, âm ï là hầu như không thiếu khán giả đứng xung quanh, xem trò vui.

Từ xa đã nghe thấy tiếng ôn ào, Hoàng Thiên còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi lộn, nhao nhao mắng người của Trương Lan Phượng. Hình như bà ta đang tranh cãi với ai đó.

Lâm Ngọc An cũng nghe thầy nên kéo tay Hoàng Thiên và chạy về phía đám đông.

Bây giờ cô chỉ muốn đến đó ngay lập tức. Cô rất sợ Trương Lan Phượng thật sự bị người ta giết.

Sau khi đến gần đám người, Hoàng Thiên dẫn Lâm Ngọc An lách vào đám đông rồi bước vào trong.

Hoàng Thiên lấy lại tinh thần nhìn sang bên đó, anh bỗng giật mình. Trương Lan Phượng đứng đó, đầu tóc bù xù, trêи mặt chỗ xanh chỗ tím, mũi còn chảy máu. Rõ ràng là bà ta bị đã bị người ta đánh. Lâm Huỳnh Mai cũng đứng bên cạnh Trương Lan Phượng, tình trạng cũng cô ấy cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu. Mái tóc dài của cô ấy rối tung, vùng mắt tím xanh, có vẻ cô ấy cũng bị đánh khá nhiều.

Đối diện Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai là một cô gái cỡ tuổi Lâm Huỳnh Mai. Cô ta chống nạnh đứng đó, quần áo rất xinh đẹp gọn gàng. Nhưng trêи mặt cô bé này đầy vẻ kiêu ngạo, khinh người, làm người xem cảm thấy rất khó chịu.

Bên cạnh cô gái có một người đàn ông nước ngoài cao to. Anh ta ôm eo cô bé và chĩa ngón tay thối về phía Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai với vẻ mặt khiêu khích.

“Tôi nói cho các người biết, chúng tôi sẽ không bị đòn vô ích! Hôm nay, nếu các người không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”

Trương Lan Phượng giận dữ, bà ta vừa chỉ vào cô gái trẻ và người đàn ông người nước ngoài, vừa thét lên.

“Ô hay! Ha ha! Chúng tôi đánh một con chó già như bà thì sao nào? Bà muốn chúng tôi giải thích cái gì với bà? Bà định lừa đảo, kiếm ít tiền đúng không?”



Cô gái trẻ tuổi chỉ vào Trương Lan Phượng rồi phun một bãi nước bọt, trêи mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Trương Lan Phượng giận dữ, hít thở dồn dập. Bà ta thật sự không nén được cơn giận, đã bị đánh thế này mà còn bị người ta cười nhạo.

“Từ Lan Doanh! Cô ăn nói cho cẩn thận!

Cô mắng ai là chó già hả?” Lâm Huỳnh Mai tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, cô ấy nói với cô gái trẻ tuổi.

Cô gái trẻ tuổi tên là Từ Lan Doanh, là bạn cùng Trường đại học của Lâm Huỳnh Mai. Hai người quen biết, nhưng trước giờ quan hệ giữa hai người rất xấu.

“Ăn nói cẩn thận cái gì? Ha ha, tôi cứ thích nói năng không cẩn thận đấy, cô làm gì được tôi? Mẹ cô là chó già, cô là con chó con. Gâu gâu gâu!”

Từ Lan Doanh trêu tức, vừa cười vừa nói với Lâm Huỳnh Mai.

“Tức chết tôi rồi!”

Lâm Huỳnh Mai thật sự không nhìn được nữa. Cô ấy đang định xông lên, ra tay đánh Từ Lan Doanh. Nào ngờ Từ Lan Doanh kéo người đàn ông nước ngoài kia đến trước mặt mình.

“Cô còn muốn ăn đòn à?” Người đàn ông nước ngoài cảnh cáo Lâm Huỳnh Mai bằng tiếng Trung chưa thành thạo của mình.

Lâm Huỳnh Mai nhìn người đàn ông nước ngoài cao to. Cô ấy vẫn rất sợ sệt, không dám ra tay đánh Từ Lan Doanh.

“Ha ha! Smith thân yêu! Anh giỏi quá! Lát nữa về nhà, em phải thưởng cho anh mới được!”

Từ Lan Doanh vui mừng, tươi cười sung sướиɠ, suýt nữa là huơ tay múa chân.

Hoàng Thiên bình tĩnh nhìn cảnh này.

Trương Lan Phượng chịu thiệt thòi một chút cũng không sao. Như thế có thể tránh việc bà ta luôn ngang ngược không coi ai ra gì.

Nhưng em vợ Lâm Huỳnh Mai thì đáng thương thật. Gần đây quan hệ của Lâm Huỳnh Mai và Hoàng Thiên đã tốt hơn nhiều.

Vì vậy khi thấy Lâm Huỳnh Mai bị người ta đánh đập đến nỗi này, Hoàng Thiên cũng hơi đau lòng.

“Huỳnh Mail Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Lúc này, Lâm Ngọc An đi tới và hỏi Lâm Huỳnh Mai.

“Chị! Chị đến rồi à, anh rể có đến không?”

Lâm Huỳnh Mai vô cùng kϊƈɦ động, cô ấy bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm Hoàng Thiên. Bây giờ, cô ấy rất tin tưởng vào Hoàng Thiên. Cô ấy biết, chỉ cần Hoàng Thiên đến đây thì chắc chắn anh sẽ ra tay giúp cô ấy.

Rốt cuộc cô ấy cũng tìm thấy Hoàng Thiên trong đám đông. Lâm Huỳnh Mai tủi thân khóc lóc: “Anh rể ơi! Em bị người ta ăn hϊế͙p͙ rất thảm…”

Thấy Lâm Huỳnh Mai bị người ta đánh như vậy, trong lòng Hoàng Thiên cũng rất khó chịu. Quan trọng là Lâm Huỳnh Mai lại bị một người đàn ông nước ngoài đánh, điều này làm Hoàng Thiên rất tức giận.

Cái tên Smith này thật không biết sống chết! Nơi này là Việt Nam. Anh ta lại dám ngang tàng hống hách ở Việt Nam, đúng là chán sống rồi!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoàng Thiên càng tối tăm hơn. Anh không nói một câu mà chỉ đi tới.

“Ha ha! Lâm Huỳnh Mai! Tôi nói này, cô còn trông chờ anh rể cô làm chỗ dựa cho mình à? Trong trường chúng ta, có ai không biết anh rể cô chỉ là một thằng ở rể, một kẻ vô dụng?” Từ Lan Doanh ha ha cười lạnh, cười nghiêng ngã.

Chỉ một câu đã đâm trúng chỗ đau của Lâm Huỳnh Mai.

Từ khi vào đại học, cô ấy đã bị mọi người cười nhạo vì Hoàng Thiên ở rể nhà cô ấy.



Nhưng bây giờ Lâm Huỳnh Mai biết rằng Hoàng Thiên cũng không phải kẻ yếu ớt, vô dụng như người ta nói. Ngược lại ông anh rể này rất trâu bò.

“Cô đừng có nói bậy! Anh rể tôi không phải đồ vô dụng! Nếu cô còn dám nói bậy bạ thì cẩn thận tôi xé miệng cô ra!” Lâm Huỳnh Mai tức giận nhìn Từ Lan Doanh.

Hoàng Thiên lại chẳng hề tức giận. Anh đã rất quen với những việc này. Nhưng lời nói của Lâm Huỳnh Mai làm Hoàng Thiên bật cười. Cô nhóc này cũng hung dữ ghê, còn muốn xé miệng Từ Lan Doanh nữa chứ.

Từ Lan Doanh nghe Lâm Huỳnh Mai nói vậy, lại đột nhiên cười ầm lên.

“Ha ha… Ha ha! Lâm Huỳnh Mail Mọi người đều biết rõ anh rể cô có phải là thằng vô dụng hay không, dăm ba câu nói của cô cũng chẳng có tác dụng gì đâu! Còn nữa…

Sau này trong trường học, cô hãy cẩn thận cho tôi! Nếu cô không ngoan ngoãn thì coi chừng tôi gặp cô một lần là đánh cô một trận đấy!”

Từ Lan Doanh rất hung hăng càn quấy, cô ta dùng đôi mắt hung tợn nhìn Lâm Huỳnh Mai với dáng vẻ khiêu khích.

Lâm Huỳnh Mai thật sự bị chọc tức. Cô ấy và Trương Lan Phượng đang đi dạo trêи phố đi bộ, đúng lúc gặp Từ Lan Doanh. Vừa gặp mặt là Từ Lan Doanh đã châm chọc cô ấy, cố tình kiếm chuyện, cuối cùng lại ỷ vào bạn trai người nước ngoài nên vung tay đánh đập cô ấy và Trương Lan Phượng.

Bây giờ Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đều đến rồi, vậy mà Từ Lan Doanh vẫn hống hách như vậy. Lâm Huỳnh Mai thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Có Hoàng Thiên ở đây nên Lâm Huỳnh Mai cũng không sợ cái tên Smith cao †o kia.

Bây giờ cô ấy muốn lao lên lý luận với Từ Lan Doanh.

“Ha ha! Sao đây? Vẫn còn muốn đánh nhau à?” Từ Lan Doanh nhếch mép cười nhạo Lâm Huỳnh Mai.

“Cô nghĩ tôi sẽ bị đòn vô ích à? Không dễ dàng như vậy đâu! Bây giờ, tôi sẽ để các người trả giá thật lớn!” Lâm Huỳnh Mai gay gắt, cô ấy xông lên định kéo tóc Từ Lan Doanh.

“Fuckl”

Tên bạn trai Smith của Từ Lan Doanh văng tục rồi đấm một đấm vào ngực Lâm Huỳnh Mai. Lâm Huỳnh Mai đau đớn, thét lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước sau đó dập ʍôиɠ xuống đất.

“Sao anh lại đánh người hả?”

Lâm Ngọc An đứng rất gần Lâm Huỳnh Mai. Cô thấy vậy, rất lo lắng xông lên ngăn cản Smith, đề phòng Smith lại đánh Lâm Huỳnh Mai.

“Cô cút ngay cho tôi!”

Smith dùng tiếng Trung không thành thạo của mình mắng Lâm Ngọc An một câu, sau đó giơ tay phải, định cho Lâm Ngọc An một cái tát.

Khi Lâm Ngọc An ngã xuống đất thì Hoàng Thiên Cũng xông tới. Lúc này anh lại thấy Smith còn định đánh Lâm Ngọc An, lửa giận trong anh lại phun trào dữ dội.

Anh đang muốn giáo ɖu͙ƈ cái người nước ngoài không có mắt này mà anh ta còn dám hung hăng hơn nhỉ! Hoàng Thiên cảm thấy rất khó chịu, anh vươn tay gạt cánh tay Smith ra, sau đó một nắm đấm sắt nện lên cằm Smith.

‘Am”

“Oh Shit”

Smith kêu gào một tiếng rồi dùng hai tay ôm kín cằm, khóe miệng đã chảy máu.

“Ôi ôi ôi! Trời ơi! cái thằng vô dụng này!

Sao mày dám đánh người hả?”

Thấy Smith bị đánh, cô ta đau lòng như cha ruột bị đánh vậy.