Thấy Từ Lan Doanh lấy điện thoại di động ra để báo cảnh sát, cậu thanh niên có phong cách khác người tên Khổng Vượng Tài kia lập tức mất bình tĩnh.

Cậu ta đã làm ra chuyện rối loạn kỉ cương, vi phạm pháp luật không biết bao nhiêu lần, mới hai ngày trước còn đâm chân người khác, cảnh sát còn đang truy lùng cậu †a nữa.

Nếu Từ Lan Doanh là người báo cảnh sát thì chẳng phải Khổng Vượng Tài tự chui đầu vào lưới rồi sao?

“Chị Lan Doanh, chị đừng báo cảnh sát!”

Khổng Vượng Tài bật thốt, vội vàng cản Từ Lan Doanh lại.

Nghe vậy, cô ta sững sờ, nói với cậu ta: “Sao vậy? Vì sao không báo cảnh sát? Trong tay tên này có súng, vừa hay báo cảnh bắt anh ta luôn cho rồi!”

“Không không không. Bọn em làm xã hội đen có một quy định là gặp chuyện gì cũng không được xin sự giúp đỡ từ cảnh sát.”

Khổng Vượng Tài bày ra bộ dáng giảng đạo lại những quy định mà người trong giới phải tuân thủ để che giấu sự chột dạ của mình, giả vờ rất ra hình ra dáng.

Từ Lan Doanh cũng chỉ đành thôi, nhưng cô ta lại nhìn Hoàng Thiên, căm tức đến nỗi ngứa hết cả hàm răng. Bạn trai Smith bị Hoàng Thiên dạy dỗ làm cô ta đau lòng muốn chết.

“Vậy bọn này còn chưa chịu cút đi à?”

Hoàng Thiên nhìn Khổng Vượng Tài và năm tên thanh niên kia, nghiêm mặt nói.

Khổng Vương Tài cắn răng thật chặt, bây giờ cậu ta thật sự chẳng khác gì một con rùa đang bị nhốt trong lò, ấm ức tức giận mà không làm gì được.

Cậu ta vốn định thể hiện một chút trước mặt Từ Lan Doanh nhưng không ngờ vừa tới đây đã bị Hoàng Thiên cho một đòn phủ đầu.

Nếu cứng đối cứng với Hoàng Thiên thì chắc chắn là không thể nào, bởi vì trong tay Hoàng Thiên có súng, thứ này quá lợi hại.

Khổng Vượng Tài đảo mắt mấy vòng, cậu ta biết dù coa ở lại đây thì cũng không chiếm được quả ngon để ăn, làm không cẩn thận thì càng bị mất mặt hơn.

“Mẹ mày, hãy đợi đấy!” ÐĐe dọa một câu xong, Khổng Vượng Tài phất tay ra hiệu đám đàn em rút lui.

Ngay từ đầu Hoàng Thiên đã không có ý định đôi co với Khổng Vượng Tài, vốn dĩ anh cũng không hề xem một tên lưu manh như vào mắt, nhưng đằng này cậu ta lại tự đưa mình vào chỗ chết, dám nói tục với Hoàng Thiên, sao Hoàng Thiên có thể bỏ qua cho cậu ta?

“Đứng lại!” Hoàng Thiên quát.

Khổng Vượng Tài nghe thấy tiếng quát mà người cũng hơi run rẩy, vì tiếng quát ấy của Hoàng Thiên tràn đầy khí thế, cậu ta không thể không khẩn trương.

Quay đầu nhìn Hoàng Thiên bằng đôi mắt như tam giác, Khổng Vượng Tài vẫn ngoan cố cậy mạnh, nói: “Mày còn việc gì nữa không?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Khổng Vượng Tài: “Mày mới nói cái gì đấy? Có ngon thì nói lại lần nữa đi.”

Trong lòng cậu ta chột dạ nhưng lại không muốn tỏ ra lép vế, vẫn giữ vẻ nghênh ngang: “Tao nói mẹ mày, hãy đợi đấy!”

Chát!

Hoàng Thiên xông lên tát thẳng vào miệng Khổng Vượng Tài!

“Mày…

Chát chát!

“Mày cái gì mà mày? Mày không biết nói tiếng người thì tao sẽ dạy cho mày biết làm thế nào để nói tiếng người!” Hoàng Thiên tiếp tục “thưởng” cho cậu ta hai cái bạt tai rồi lớn tiếng quát.

Khổng Vượng Tài bị đánh đau đến mọi sự vênh váo đều bay biến, cậu ta không dám đánh trả lại vì sợ Hoàng Thiên cho mình ăn một quả đạn.



“Được lắm, mày dám đối xử với tao như vậy à, mày chờ đấy!” Khổng Vượng Tài không biết nói gì hơn, tiếp tục giả vờ ra vẻ hung ác nhưng cũng không dám nói tục nữa.

Song, những người đang có mặt ở đây đều thấy được cậu ta đang miệng nói thì mạnh như bên trong thì đã sợ đến mức muốn chạy mất dép, ai nấy đều khit mũi coi thường cậu ta.

“Ha ha, không mạnh miệng lên mặt nữa à, thằng nhóc này đúng là muốn ăn đòn.”

“Đúng vậy, anh xem cái kiểu cậu ta ăn mặc kìa, cho mình là ông chủ của Trung tâm mua sắm Khải Hoàn đấy à?”

“Ha ha, tôi cũng thấy thế, ăn mặc kiểu này là muốn ăn đòn rồi chứ gì nữa.”

Những người trẻ tuổi đang đứng xem đều lũ lượt lên tiếng mỉa mai, phun máu chó xối đầy đầu Khổng Vượng Tài.

Nếu là bình thường thì cậu ta đã dẫn bọn đàn em xông lên đánh người rồi, nhưng giờ thì không được, vì Khổng Vượng Tài rất e ngại Hoàng Thiên.

Cậu ta trừng Hoàng Thiên một cái, mở miệng quát: “Tao có thể đi được chưa?”

Hoàng Thiên vô cùng cạn lời, thâm nghĩ: “Khổng Vượng Tài này không làm màu thì chết à? Tao đã định tha cho mày một mạng rồi mà mày còn xấc láo kiểu đó là sao?”

“Con mẹ mày, nói chuyện dễ nghe chút không được à? Có phải là do bình thường phách lối quen rồi không? Ai làm mày nhiễm cái tật đó đấy?” Hoàng Thiên kéo mái tóc dài của cậu ta, vừa đánh vào mặt thằng nhóc này vừa quát.

Khổng Vượng Tài đau đến nỗi kêu gào đầy thảm thiết. Cuối cùng cậu ta đã biết hối hận, nếu biết trước mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này thì cậu ta đã lặng lẽ chuồn đi rồi, sĩ diện cũng không bị mất, thật là tốt biết bao?

Giờ thì không những mất hết mặt mũi mà còn bị đánh cho trận nữa, mất mặt không biết để đâu cho hết.

Trong lòng Khổng Vượng Tài hối hận không thôi, nhưng mọi chuyện đã trễ rồi, cậu ta không thể ngược dòng về quá khứ để cứu vấn nữa.

Hoàng Thiên đánh cậu ta một hơi hết ba mươi cú đấm rồi mới thả tóc cậu ta ra.

“Suy nghĩ cho kỹ nên nói thế nào đi!”

Hoàng Thiên quát.

Khổng Vượng Tài đã no đòn, cậu ta lau máu mũi rồi run rẩy nói với Hoàng Thiên: “Đại ca, sau này em nhất định sẽ cư xử lịch sự phải phép hơn. Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi trước.”

Nhìn thấy Khổng Vượng Tài biến thành một con người ngoan ngoãn như vậy, Hoàng Thiên cũng có chút dở khóc dở cười.

Xem ra câu nói “Nhân chỉ sơ tính bản tiện” không hề sai, không dần cho cậu ta một trận thì đừng hòng cậu ta biết làm người.

“Tất cả cút đi.” Hoàng Thiên phất tay với đám côn đồ Khổng Vượng Tài.

Cậu ta như được ban thánh chỉ đặc xá mà nhanh chóng dẫn lũ đàn em leo lên xe máy mà chạy đi.

Thấy đám lưu manh Khổng Vượng Tài bị Hoàng Thiên trị mà không dám đánh lại, phải xám xịt chạy đi, những người đang vây xem đều vỗ tay khen hay, bởi bọn họ đều căm thù lũ lưu manh này đến tận xương tuỷ.

Đám Khổng Vượng Tài đi rồi, trong lòng Từ Lan Doanh cũng trống rỗng, luống cuống không biết nên trông cậy vào ai.

Sở dĩ vừa rồi cô ta dám phách lối kêu gào ầm ï là vì có Khổng Vượng Tài chống lưng. Nhưng bây giờ Khổng Vượng Tài bị Hoàng Thiên đánh cho thành chó, Từ Lan Doanh thật sự ngu người.

Người nước ngoài tên Smith kia co cụp ở một bên mà trốn, nhìn chòng chọc vào Hoành Thiên với vẻ không phục, không cam tâm. Anh ta đang cảm thấy rất uất nghẹn, sắp chết đến nơi rồi.

Phải biết rằng, trong trường học Smith rất hay được đám con gái theo đuổi xum xoe, ai bảo anh ta là người nước ngoài chứ? Nữ sinh bây giờ rất chuộng kiểu này, luôn cảm thấy có một người bạn trai ngoại quốc là một chuyện rất nở mày nở mặt.

Không chỉ trong trường học, ngay cả khi ở ngoài trường thì Smith cũng luôn cho là mình hơn người, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không một ai dám tìm đến anh ta để kiếm chuyện.



Nhưng hôm nay lại không còn như vậy nữa, anh ta bị gặp Hoàng Thiên, bị Hoàng Thiên dần cho một trận, không còn mặt mũi nào.

Thế nên Smith hận Hoàng Thiên thấu xương. Con hàng này còn chưa chịu phục, đang chuẩn bị đấu đơn với Hoàng Thiên để lấy lại thể diện thì chợt bị Từ Lan Doanh kéo lại.

“Anh yêu, chúng ta đi thôi!” Từ Lan Doanh nói với vẻ vô cùng tức giận, muốn kéo anh ta đi để cùng nhau chạy trốn.

Thực tế thì Từ Lan Doanh cũng biết mình ở đây cũng chẳng làm được gì nên lúc này mới muốn kéo Smith đi. Nhưng Smith thì không cam tâm, anh ta cảm thấy nếu cứ thế mà đi thì quá mất mặt, người khác sẽ cười chê anh ta mất. Đặc biệt là khi đang đứng đây với Từ Lan Doanh, anh ta càng không thể nhận thua.

Nghĩ vậy, Smith bèn chỉ thẳng tay lên trời, máu nóng lên não mà nói: “Không! Anh muốn quyết đấu với nó!”

Từ Lan Doanh có chút sửng sốt. Cô ta không còn đặt lòng tin vào Smith như trước nữa, vì ngay vừa rồi, Smith đã bị Hoàng Thiên đánh rất thảm, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An thấy thế thì lập tức tức giận đến mức thở phì phò. Cô phát hiện cái gã nước ngoài này đúng là phách lối, ra tay đánh người khác trước đã đành, đằng này bị tẩn cho một trận nhớ đời mà còn không phục. Thật sự là chẳng ra gì!

Lâm Ngọc An cắn môi một cái, nói với Hoàng Thiên: “Ông xã, anh cẩn thận một chút.”

Hoàng Thiên hơi ngoài ý muốn, vì bình thường nếu gặp phải mấy chuyện như thế này, chắc chắn bà xã sẽ khuyên anh đừng cậy mạnh háo thắng.

Nhưng rất rõ ràng là, vừa rồi Lâm Ngọc An nói thế với hàm ý ủng hộ anh ra tay.

Cũng không thể trách Lâm Ngọc An nói như vậy, mẹ và em gái cô đều bị cái tên Smith và Từ Lan Doanh này đánh, bây giờ Smith còn phách lối như thế, nếu ai là cô thì cũng sẽ tức giận thôi.

“Con heo da vàng kia, vừa rồi mày đánh tao sướиɠ tay lắm chứ gì, bây giờ tao sẽ cho mày biết tay!” Smith cứng nhắc nói, xông lên đánh Hoàng Thiên bằng một bộ quyền tổ hợp.

Con hàng này hết đấm thẳng đến đấm móc trông rất bài bản, có vẻ rất chuyên nghiệp. Nhưng trong mắt Hoàng Thiên, Smith chỉ là một nửa tay quyền anh, thực lực này còn kém xa lắm.

Bốp!

Sau khi Hoàng Thiên né tránh hai quyền của Smith thì đột nhiên phi ra một cước, đá vào bụng Smith!

“ÁI” Smith làm gì chịu nổi cú đá siêu mạnh này của Hoàng Thiên, anh ta cảm giác phía bụng dưới đau đớn đến mức anh ta phải lùi lại mấy bước ra sau, che bụng ngồi xổm xuống.

Hoàng Thiên cũng không muốn cho con hàng này cơ hội lấy lại sức, đuổi theo đá mạnh một cước vào đầu con hàng này!

“AI” Smith kêu lên một tiếng đầy đau đớn, không giữ được trọng tâm, cơ thể đô con ngã xuống đất cái ‘”Rầm!”.

Hoàng Thiên không muốn nương tay với cái gã đã ăn đòn mà vẫn chưa chừa này, đá mấy cước liên quan về phía Smith đang nằm dưới đất.

Smith ôm đầu lăn qua lăn lại dưới đất, dáng vẻ chật vật ấy trông chẳng khác gì một con chó.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Cái tên khốn nạn dã man này!” Từ Lan Doanh tức giận đến mức chửi mắng Hoàng Thiên, cô ta xông lên túm lấy cánh tay Hoàng Thiên với ý đồ muốn ngăn cản Hoàng Thiên đánh Smith.

Hoàng Thiên đang đánh anh ta rất hả hê, bị Từ Lan Doanh quấy rầy nên có chút bực bội, vung tay tát vào mặt Từ Lan Doanh!

Chát!

Tiếng bạt tai vang lên rất rõ, Từ Lan Doanh bị đánh mà sững người ra.

Anh, anh đánh cả phụ nữ ư?

Từ Lan Doanh trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh Hoàng Thiên, không thể tin được đây là sự thật.

“Mày có đáng mặt đàn ông không vậy?

Đến cả phụ nữ mà cũng đánh, tao thật sự con mẹ nó khinh bỉ mày!” Từ Lan Doanh vừa khóc gào vừa xông về phía Hoàng Thiên.