Nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đậu trong khuôn viên nhà mình, Hoàng Thiên rất bất ngờ.

Nhưng anh cũng lờ mờ đoán ra là cha ruột của mình đã tới!

Đến nhanh như thế sao?

Hai hàng lông mày của Hoàng Thiên cau lại, việc cha anh tới đây nhanh như vậy đã chứng tỏ tầm quan trọng của Tiêu Đông Mai trong lòng ông ấy. Chỉ một cú điện thoại mà cha anh đã ngồi trực thăng bay tới đây ngay lập tức.

Tình hình bên phía hành lang đã trở nên loạn xà ngầu.

Đàn em của Tiêu Tấn và anh Phó nổ ra tranh chấp với phe kia, có vẻ như chẳng bao.

lâu nữa sẽ lao vào làm một trận sống mái với nhau.

Hoàng Thiên sải bước đi ra ngoài, anh đi về hướng của hành lang.

Anh vừa rời khỏi đó. Nhóm Lâm Ngọc An cũng đi ra theo.

Trong hành lang, Hoàng Văn Thành mang theo Quản gia Trần và Lương Mạnh Bắc đang đứng đối diện Tiêu Tấn và anh Phó. Mặt hai bên đều đỏ như gà chọi.

Tiêu Đông Mai năm trêи mặt đất hấp hối, trông không khác gì một con chó sắp chết.

Chắc hẳn khi Hoàng Văn Thành nhìn thấy cảnh này thì rất đau lòng? Ông thật sự đang rất tức giận!

“Bọn khốn kiếp kia! Sao chúng mày dám đánh vợ tao? Chúng mày chán sống rồi à?”

Hoàng Văn Thành ngang ngược chỉ vào Tiêu Đông Mai đang nằm trêи mặt đất hùng hổ chất vấn Tiêu Tấn và anh Phó.

Ban nấy, Tiêu Tấn và anh Phó còn đang nghênh ngang, nhưng sau khi bọn họ nghe được lời của Hoàng Văn Thành nói thì trở nên yên tĩnh.

Thì ra người này chính là cha của Hoàng Thiên, người đứng đầu nhà họ Hoàng của đất thủ đô!

Đối mặt với một ông lớn như vậy còn cứng được mới lạ. Ông ta là người giàu nhất đất thủ đô, là một nhân vật cộm cán của cả cái thành phố này đấy!

“Thì ra là ông Thành, thật sự xin lỗi.. “

Tiêu Tấn rất ít khi cúi đầu trước ai, nhưng lần này anh ta cung kính mở lời với Hoàng Văn Thành.

Dĩ nhiên, anh ta làm vậy một phần cũng là vì nể mặt Hoàng Thiên. Dù sao tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Tiêu Tấn đã xem Hoàng Thiên như anh trai của mình từ lâu rồi, tình anh em của anh ta và Hoàng Thiên cũng rất bền chặt. Nếu không phải vì Hoàng Thiên, Tiêu Tấn cũng không khách sáo với ông như vậy, phải biết rằng từ trước tới nay anh ta chưa từng ngán ai cả.

Anh Phó cũng không hùng hổ như lúc nãy nữa, mặc dù anh ta không nói được lời hay ý đẹp gì nhưng mà anh ta cũng không lên tiếng.

Hoàng Văn Thành đang định nổi cơn tam bành, nhưng mà đúng lúc này, Quản gia Trần lại lên tiếng: “Ông chủ, bọn họ dù sao cũng là đàn em của cậu chủ, ông cũng đừng trách bọn họ nữa.”

“Vậy sao?”

Hoàng Văn Thành có chút bất ngờ, nhưng mà ông vừa nghe được đám Tiêu Tấn đều là đàn em của Hoàng Thiên thì Hoàng Văn Thành cũng không tức giận như ban nãy nữa, ông cũng không có tiếp tục gây khó dễ cho Tiêu Tấn và anh Phó.

Hoàng Thiên bước về phía Hoàng Văn Thành.



“Hoàng Thiên!”

Hoàng Văn Thành rất kϊƈɦ động, ông cảm thấy rất áy náy với Hoàng Thiên, đối mặt với con trai mình trong hoàn cảnh này, Hoàng Văn Thành cũng không biết phải làm Sao.

Vốn dĩ ông phải đi gặp Hoàng Thiên từ sớm nhưng mà bởi vì Tiêu Đông Mai nên lâu nay Hoàng Văn Thành vẫn không xuất hiện.

Lần đầu tiên ông tới Thành phố Bắc Ninh gặp Hoàng Thiên lại là vì chuyện của Tiêu Đông Mai, Hoàng Văn Thành cảm thấy vô cùng có lỗi với Hoàng Thiên.

“Cha tới nhanh thật, quả nhiên ở trong lòng của cha, Tiêu Đông Mai mới là người quan trọng nhất.”

Hoàng Thiên cười khổ nói với Hoàng Văn Thành.

Khuôn mặt già nua của Hoàng Văn Thành nóng lên, cho dù vì lí do gì thì sự thật trước mắt đúng là như vậy, ông không còn lời nào để nói.

“Con có thể vì cha mà để lại cho bà ấy một con đường sống, cha cảm thấy rất hài lòng.”

Hoàng Văn Thành gật đầu một cái nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không muốn nghe những lời khen như thế này. Anh tha cho Tiêu Đông Mai một mạng cũng không phải vì Hoàng Văn Thành, mà bởi vì Hoàng Thiên không muốn vì Tiêu Đông Mai mà liên lụy tới bản thân mình mà thôi.

Thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, Hoàng Văn Thành cũng đoán được ý nghĩ trong lòng của Hoàng Thiên, dù sao ông cũng là người đứng đầu nhà họ Hoàng của thủ đô, rất ít người có thể bì kịp với tâm tư và thủ đoạn của Hoàng Văn Thành.

“Con yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ cha sẽ khống chế tất cả các nguồn kinh tế của bà ấy, hơn nữa cha bảo đảm với con bà ấy tuyệt đối không thể bước ra khỏi nhà họ Hoàng nửa bước, cha sẽ không cho phép bà ấy gây phiền phức cho con nữa đâu.”

Hoàng Văn Thành trịnh trọng bày tỏ thái độ với Hoàng Thiên, ông muốn cho Hoàng Thiên hết băn khoăn, đồng thời cũng làm cho.

Hoàng Thiên hoàn toàn yên tâm mà chừa cho Tiêu Đông Mai một con đường sống.

Hoàng Thiên cũng biết cha anh luôn giữ lời, nói được thì làm được, cho nên anh cũng không lo lắng cha mình sẽ nuốt lời.

“Đó là chuyện của cha, cho dù Tiêu Đông Mai có gây phiền toái như thế nào đi nữa thì con cũng không sợ, nhưng mà bà ta sẽ không may mắn như lần này nữa đâu.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Này…

Hoàng Văn Thành ngây ngẩn, ông phát hiện tính cách của đứa con trai này và chính mình lúc còn trẻ giống nhau như đúc, ngay cả cái tính nói một không nói hai cũng y xì một khuôn!

“Ha ha hai! Được, cứ như vậy đi!”

Hoàng Văn Thành ha ha cười to, sau đó nói với Quản gia Trần: “Đưa bà chủ đến bệnh viện.”

“Dạt”

Quản gia Trần đáp lời. Bấm gọi 115.

“Xin chào, cái này, vị này là sui gia của tôi sao?”

Khuôn mặt của Trương Lan Phượng tràn đầy nụ cười, còn rực rỡ hơn cả hoa cúc đang nở rộ nữa, bà cúi người thật thấp chào Hoàng Văn Thành.

Hoàng Văn Thành cũng đã sớm nghe Quản gia Trần nói qua. Hoàng Thiên đã kết hôn ở Thành phố Bắc Ninh, hơn nữa còn có một bà mẹ vợ rất đặc biệt.



“Bà là mẹ vợ của con trai tôi à?”

Hoàng Văn Thành quan sát Trương Lan Phượng một lượt, nhàn nhạt hỏi.

Trương Lan Phượng đã sớm bị khí thế của Hoàng Văn Thành làm cho hoa mắt. Một người có thể sử dụng trực thăng riêng thì có thể là người bình thường sao?

Không ngờ thằng con rể vô dụng của mình lại có một người cha quyền lực như vậy?

Trương Lan Phượng cũng có nghe Lâm Ngọc An nhắc tới chuyện này, cha của Hoàng Thiên, Hoàng Phúc Trường cũng không phải cha ruột mà là cha nuôi.

Hoàng Linh cũng không phải em ruột của Hoàng Thiên, mà cha mẹ ruột của Hoàng Thiên lại là người khác.

Ban đầu Trương Lan Phượng vẫn không quá tin tưởng, nhưng mà bây giờ thì bà đã tin rồi.

Chẳng qua Trương Lan Phượng không nghĩ tới cha ruột của Hoàng Thiên lại lợi hại như vậy, còn có cả trực thăng riêng!

Đứng trước một người như vậy, Trương Lan Phượng chỉ hận không thể quỳ xuống cúi lạy, bà ta cúi gập hẳn người trước mặt Hoàng Văn Thành.

“Đúng rồi, tôi chính là mẹ vợ của Hoàng Thiên! Ông sui, mời ông vào phòng ngồi chơi một lát!”

Trương Lan Phượng rất nhiệt tình, vui vẻ ra mặt mời Hoàng Văn Thành vào nhà.

Với thân phận của Hoàng Văn Thành, loại người như Trương Lan Phượng lúc trước còn lâu mới có cửa nói chuyện với ông?

Nhưng mà bây giờ vì Trương Lan Phượng là mẹ vợ của Hoàng Thiên nên Hoàng Văn Thành vẫn nể mặt bà ta.

“Bà sui đừng khách sáo, chúng ta cũng không phải người ngoài.”

Hoàng Văn Thành khẽ mỉm cười với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, có một thân thích quyền lực như vậy, bà còn không mau bu theo mới là lạ.

“A, ông sui nói đúng, mời ông vào, tôi đi pha trà cho ông.”

Trương Lan Phượng cười rất vui vẻ, đón Hoàng Văn Thành vào nhà.

Lâm Ngọc An thấy mẹ mình nhún nhường một cách quá đáng như vậy thì hai hàng lông mày của cô nhíu lại.

Cho dù thân phận của đối phương có cao quý thế nào thì vẫn phải giữ vững danh dự của mình chứ, Lâm Ngọc An cảm thấy mẹ của cô tự làm cho bản thân mất giá.

Nhưng không còn cách nào khác, tính tình của Trương Lan Phượng luôn là như vậy, luôn nhìn xem trong bát người ta có gì, ninh hót người có tiền, xem thường người nghèo, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Quản gia Trần ở bên ngoài chờ 115 đến, Lương Mạnh Bắc đi theo Hoàng Văn Thành cùng nhau tiến vào.

Đối với Lương Mạnh Bắc, mấy người Lâm Ngọc An đều không xa lạ gì, bọn họ đã gặp qua rất nhiều lần.

Thấy Lương Mạnh Bắc đi theo sau lưng Hoàng Văn Thành, dáng vẻ cung kính, Lâm Ngọc An bọn họ đều rất kinh ngạc.

Cho dù bọn họ có ngốc đến mức nào đi nữa thì bây giờ cũng nhận ra, chẳng trách lúc trước Lương Mạnh Bắc nghe lời Hoàng Thiên như vậy, thì ra là do Lương Mạnh Bắc là người dưới trướng của nhà họ Hoàng?